LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 172

Dường như sau khoảng vài tiếng, ta bắt đầu nghe thấy tiếng nước nhỏ

giọt đâu đó phía trước. Đường hầm mở ra 1 căn phòng tròn như bể chứa
lớn, sàn nhà chẳng có gì ngoài 1 con đường đá hẹp ngang qua 1 cái vực đen
sâu hun hút. Móc trên bức tường đằng xa là nửa tá hộp liễu gai như bẫy
tôm hùm, mỗi cái có lỗ hổng tròn dưới đáy đúng kích cỡ cho... Ôi, thánh
thần. Mỗi hộp có kích cỡ vừa vặn cho 1 cái đầu người.

1 tiếng thút thít thoát khỏi miệng ta.

Hazel liếc ra sau và mấp máy, Cái gì đây?

1 câu truyện mơ hồ trôi lơ lửng nơi đáy băng trong não ta: Tarquin đã

hành quyết 1 trong những kẻ thù của ông ta bằng việc dìm chết hắn trong 1
cái bể linh thiêng - trói tay người đàn ông đó, đặt 1 cái hộp liễu gai qua đầu
hắn, rồi từ từ cho thêm đá vào cái hộp cho đến khi hắn không thể giữ đầu
trên mặt nước được nữa.

Hẳn là, Tarquin vẫn thích thú với thể loại giải trí đó.

Ta lắc đầu. Cô không muốn biết đâu.

Hazel, đủ khôn ngoan, để tin như vậy. Cô dẫn bọn ta đi tiếp.

Ngay trước khi đến căn phòng tiếp theo, Hazel giơ tay lên cảnh báo.

Bọn ta dừng lại. Theo ánh nhìn của cô, ta có thể thấy 2 tên lính người
xương ở phía xa của căn phòng, bên sườn lối vào mái vòm đá chạm trồ
công phu. Lính canh đối mặt với nhau, mặc nguyên bộ giáp chiến, có lẽ đó
là lí do vì sao chúng chưa thấy bọn ta. Nếu bọn ta để lộ 1 tiếng động nhỏ
nhất, nếu chúng liếc về phía này vì bất cứ lí do gì, chúng ta sẽ bị nhìn thấy.

Khoảng 70 feet ở giữa ngăn cách bọn ta với vị trí của chúng. Sàn nhà

của căn phòng bừa bãi toàn xương người cũ. Không có cách nào khác bọn
ta có thể lẻn vào. Đây là những chiến binh xương, đội quân đặc biệt trong
thế giới xác sống. Ta không có tí mong ước nào đánh nhau với chúng. Ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.