LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 270

đường trượt kim loại bên sườn đã hết, ta nhận ra nó đã cho ta vài cảm giác
thoải mái trong tâm lí. Ít nhất ta có thể vờ như ta đã ở trong 1 cấu trúc an
toàn, không phải leo tự do 1 tòa tháp khổng lồ như người điên thế này.

Ta chẳng thấy có nghĩa lí gì khi tại sao Tarquin lại để 1 thứ gì đó quan

trọng như vị thần câm lặng của ông ta trên đỉnh 1 tòa tháp radio, hay tại sao
ông ta lại phải liên minh với các tên hoàng đế ngay từ đầu, hay tại sao mùi
hoa hồng có thể là dấu hiệu chúng ta đang tới gần mục tiêu, hay tại sao
những con chim đen kia liên tục xoay vòng phía trên trong màn sương.
Chúng không lạnh sao? Chúng không có công việc gì chắc?

Dù vậy, ta không nghi ngờ gì rằng chúng ta phải trèo lên cái ghế ba

chân cỡ bự này. Cảm giác khá đúng, điều đó có nghĩa là nó cảm thấy kinh
khủng và sai trái lắm rôi. Ta có linh cảm mọi thứ sẽ có nghĩa với ta sớm
thôi, và khi nó đến, ta sẽ chẳng thích chút nào.

Như thể ta đang đứng trong bóng tối, nhìn thẳng vào luồng sáng rời

rạc nhỏ đằng xa, tự hỏi chúng là gì. Ngay khi ta nhận ra Ồ, này, đó là đèn
pha của một cái xe tải lớn tăng tốc về phía ta! Đó sẽ là quá muộn.

Chúng ta đi được nửa đường tới bộ xà ngang thứ 2 khi 1 cái bóng giận

dữ lao ra khỏi làn sương, sượt qua vai ta. Cơn gió mạnh từ cánh nó suýt đẩy
ta rơi khỏi thang.

"Này!" Meg nắm lấy cổ chân trái ta, mặc dù nó chẳng giúp ta vững

vàng lại "Đó là cái gì vậy?"

Ta nhìn lướt thấy 1 con chim khi nó biến mất lại vào làn sương: đôi

cánh đen dầu, mỏ đen, đôi mắt đen.

1 tiếng nức nở hinh thành trong cổ họng ta, khi 1 trong những đèn pha

của con xe tải dần trở nên rất rõ "1 con quạ"

"1 con quạ?" Reyna nhíu mày nhìn xuống ta "Cái thứ đó quá lớn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.