LĂNG MỘ BẠO CHÚA - Trang 391

Ta chỉ hiểu mệnh lệnh của y một giây sau, khi Gregorix hét lên, "RA

HIỆU CHO ĐOÀN THUYỀN!"

Ta nghẹn ngay cổ họng.

Commodus cho ta một nụ cười rùng rợn. Đôi mắt y lấp lánh hận thù.

Ta không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, nhưng ta tấn công và nắm lấy

y. Bọn ta đập xuống nền đường, chân ta quàng lấy ngực y, bàn tay nắm
xung quanh cổ họng y như cái cách chúng đã làm hàng ngàn năm trước,
trong lần đầu tiên ta giết y. Lần này, ta chẳng cảm thấy chút hối hận cay
đắng nào, không rơi rớt chút cảm xúc. Commodus đánh lại, nhưng nắm
đấm của y như giấy. Ta buông một tiếng rít ngay yết hầu - một bài hát chỉ
với duy nhất một nốt: giận dữ thuần túy, và chỉ duy nhất một âm lượng: cực
đại.

Dưới sự tấn công của âm thanh, Commodus vỡ ra thành tro bụi.

Hết hơi. Nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng, ta đứng lên và

lùi lại, kinh hãi. Tàn dư cơ thể cháy rụi của hoàng đế chỉ còn lại trên mặt
đường nhựa. Ta vẫn có thể cảm thấy được nhịp đập của mạch ở gáy y trên
ngón tay. Ta đã làm gì vậy? Trong hàng ngàn năm cuộc đời, ta chưa bao giờ
tiêu diệt ai bằng giọng nói của mình. Khi ta hát, mọi người sẽ thường "chết
mê" vì nó, nhưng họ chưa bao giờ thật sự có ý như vậy cả.

Quân lính của hoàng đế chằm chằm nhìn ta trong sửng sốt. Thêm một

khoảng lặng nữa, chúng chắn hẳn đã tấn công, nếu như không chuyển sự
chú ý sang phát súng vừa được khai hỏa gần đó. 1 quả cầu có kích cỡ của 1
quả bóng tennis màu cam bay vòng qua bầu trời, để lại một dải khói đậm
mùi biển.

Đám lính quay về phía vịnh, chờ đợi màn pháo hoa sẽ tiêu diệt cả Trại

Jupiter. Ta thừa nhận - mệt mỏi và vô dụng với tâm hồn tan nát như hiện
giờ, tất cả những gì ta có thể làm cũng chỉ là nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.