LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 105

Ông nói: “Đúng vậy, nhưng tại sao anh không ngồi xe?”.

Tôi nói: “Xe hỏng dọc đường”.

Thật ra, để giữ kín, tôi bảo lái xe chỉ đưa tôi đến gần nhà khách,
không cho xe vào. Không ngờ, chỉ vài trăm mét đường mà ông
trời không chiều lòng người, bỗng sầm sập đổ mưa, khiến tôi
đâm lúng túng, khó xử. Ông không tin tôi nói xe hỏng dọc
đường, nhưng lại không biết phải chất vấn tôi thế nào, chỉ ngồi
lặng im. Để có được lòng tin của ông, tôi gọi điện cho đồng chí
lãnh đạo chiều nay đã thông báo với ông tôi đến. Kì thực, khi vị
lãnh đạo gọi điện cho ông, tôi đã ở bên ông rồi. Tôi đưa diện
thoại cho ông. Nghe điện của lãnh đạo, ông tươi cười hẳn lên.
Đặt máy xuống, ông nắm chặt tay tôi, nói xin lỗi. Ông kéo tôi
ngồi xuống sofa, mời thuốc, mời nước. Tôi đi ngay vào chủ đề
câu chuyện: Tôi đến để xin người. Ông hỏi tôi cần người thế
nào? Tôi vừa suy nghĩ, vừa mở xà cột, nói với ông:

“Để đồng chí cân nhắc”.

Đầu tiên tôi lấy ra một phong bì lớn bằng giấy dày, sau đó lấy ra
một lọ nhỏ như lọ mực, rồi lấy một cây bút lông, để tất cả lên
mặt bàn. Sau đó tôi lại lấy từ phong bì ra một tập văn bản, rút
một tờ giấy giống như giấy thừa bỏ đi. Tôi nhìn tờ giấy, rồi đặt
nó lên mặt bàn cho ông xem.

Tôi nói với giọng pha chút hài hước: “Đồng chí thấy không, tôi
cần người như thế nào đều ghi cả trên trang giấy này”.

Ông nhìn gần, nhìn xa, nhìn bên phải, nhìn bên trái, cầm lên
xem, lại đặt xuống nhìn, nhưng không trông thấy gì.

“Đây là tờ giấy trắng, tôi không thấy gì cả”. Cuối cùng, không
nén nổi nghi ngờ, ông nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.