LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 109

“Lúc nào?”.

“Càng sớm càng tốt”.

“Sớm nhất là ngày mai”.

“Đồng chí cứ cho sớm nhất”.

Có thể vì tôi quá nghiêm túc, có thể vì ông quá căng thẳng, cuộc
nói chuyện của chúng tôi đầy không khí công việc, không có
những lời lẽ thừa, không hài hước, không nhẹ nhàng, không
khách sáo, thậm chí lúc ông ra về, ngay cả một câu chào nhau
cũng không.

6

Buổi sáng hôm sau, tôi ăn sáng xong, từ dưới nhà ăn đi lên,
trông thấy phòng bảo vệ kế bên có hai người đi ra, một người là
ông Bí thư, người kia tôi chưa gặp. Ông Bí thư giới thiệu, tôi biết
anh là người đến dự tuyển, một tiến sĩ toán lí, mới ở Liên Xô về
năm ngoái. Anh là người đầu tiên tôi được tiếp xúc. Sau đấy, mọi
người lục tục ra vào phòng tôi, đến tối tôi đã gặp tổng cộng mười
hai người (trong đó có hai nữ) tôi được tiếp xúc. Trong số này,
chỉ có một nửa ở lại phòng tôi quá năm phút. Tức là, một nửa số
người thời gian ở lại phòng tôi quá ngắn, ví dụ anh tiến sĩ học ở
Liên Xô về vừa rồi. Sau đấy, ông Bí thư nói, ông tưởng đấy là
người tôi sẽ tuyển chọn, cho nên sắp xếp anh đến đầu tiên, lại
còn được ông thân chinh đưa đến. Nhưng sự thật thì, sau khi
anh vào phòng chúng tôi không nói với nhau câu nào, tôi chỉ
nhìn anh rồi mời anh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.