LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 171

Tôi không chịu nổi, lôi cô lại, kêu lên: “Cô có thôi đi không!”.

Y Y ngả ngay vào lòng tôi, cắn cằm tôi, tìm bờ môi tôi. Tôi đành
buông cô ra, giống như tên tội phạm hành hung gây án trong
nhà người khác, trốn chạy tội lỗi. Tôi như con chó không nhà,
đứng ngoài cửa, không dám vào, buồn bực chờ Y Y ra về. Đứng
trong bóng tối, tôi lại nghi ngờ, người tôi đưa về không phải là
một thiên sứ, mà là ma quỷ.

Sau đấy, liền mấy hôm tôi không để ý đến cô ta, mãi đến khi Nhị
Hồ tìm tôi, bực tức phản ánh với tôi, Y Y suốt ngày gõ gõ đóng
đóng trong văn phòng, làm ồn không để anh suy nghĩ. “Cô ấy
thích chơi thì chơi, đi vào rừng cho lũ sóc ăn, đến đội bảo vệ
đánh cờ, nhưng đừng làm ồn phòng giải mã, cứ gõ cộc cộc người
khác làm việc sao nổi?”. Nhị Hồ nói, vẻ mặt bực tức.

Lúc đầu tôi không tin Y Y lại chơi không còn biết trời đất là gì.
Tôi với Nhị Hồ đến phòng giải mã của anh, quả nhiên nghe thấy
phòng của Y Y bên cạnh thỉnh thoảng lại có tiếng gõ chát chát
hình như có một bác thợ mộc đang làm việc bên đó. Tôi bực
mình, sang gõ cửa phòng cô ta, nhưng gõ thế nào cô cũng không
mở cửa. Tôi đập cửa, gọi to: “Y Y, mở cửa, tôi có việc cần bàn!”.
Nghe thấy tiếng chân cô lộc cộc chạy tới, cửa mở, một khuôn
mặt xuất hiện, tức tối nói với tôi: “Làm gì thế, anh chả bảo mặc
kệ em cơ mà, gọi gì?”. Rồi cô đóng sầm cửa lại, không nghe tôi
nói, tưởng như không phải cô làm ảnh hưởng đến người khác
mà là tôi làm phiền cô. Tôi rất giận dữ, chỉ muốn đá tung cửa
vào, nhưng lại nghĩ rằng mình phải kiềm chế.

“Anh thấy đấy, cô ấy như vậy thì hợp tác thế nào được?”. Nhị Hồ
lại than vãn, phàn nàn. “Mời được bà Bồ tát này về, không giúp
được gì lại còn gây thêm rắc rối, anh bảo làm thế nào để yên ổn
làm việc đây? Chẳng giấu gì anh, mấy hôm nay tôi không làm
được việc gì, không một chút cảm giác gì cả”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.