LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 212

Nói xong, cô hỏi tôi định đi trong bao lâu. Tôi bảo tôi rất muốn
đến là gặp ông Androv ngay trong ngày, nếu tìm kiếm được đầy
đủ thông tin, tôi sẽ quay về ngay”.

Y Y nói: “Anh hình như không được bĩnh tĩnh lắm”.

Tôi nói: “Chỉ cần cô bình tĩnh thì tôi cũng sẽ bình tĩnh”.

Y Y nói: “Cảm ơn sự tín nhiệm của anh, ngày mai em không tiễn
anh, chúc anh lên đường bình an”. Nói xong, cô đi sâu vào rừng.

Bóng Y Y lúc ẩn lúc hiện giữa cây rừng, cái bóng đơn côi hiu hắt
khiến lòng tôi chợt buồn, bối rối, se sắt, thương cảm, tưởng như
không còn được gặp lại cô nữa.

Hôm sau, tôi cùng cậu Viên, Trưởng phòng bảo vệ lên phố
huyện, đưa tôi lên tàu đi Matxcơva. Đây là lần thứ ba tôi đi
Matxcơva, mỗi lần đi tôi đều gặp toàn chuyện bất ngờ. Xem ra
Matxcơva là nơi đáng buồn của tôi, tôi đã quyết tâm đi một
chặng đường dài, cuối cùng ngay cả tiếng ông Androv cũng
không được nghe, nói gì đến việc gặp mặt. Ngày nào tôi cũng
lùng sục qua các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố Matxcơva,
giống như một thám tử tìm ông Androv, nhưng tin tức về ông
lại vô cùng mập mờ. Có người bảo ông bị KGB giam lỏng, có
người bảo ông trốn sang Pháp, có người bảo ông đã chết... không
biết đâu là thật, đâu là giả. Tóm lại, ông Androv sau một đêm bị
bão tuyết Xibia cuốn mất tích...

Hơn một tháng sau, tôi như người mất hồn trở về 701.

Sau khi chia quà Liên Xô cho từng người trong nhóm hành động
đặc biệt, Y Y và Nhị Hồ vội theo tôi vào phòng làm việc, hỏi tôi
kết quả của chuyến đi. Tôi lắc đầu, bảo không gặp được ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.