Cuối cùng, tôi muốn nói đến một chuyện không liên quan đến Y
Y. Tôi không định nói, nhưng trên đây tôi nói đến Vũ, tôi nghĩ
cũng nên nói thêm một chút. Làm cái nghề của chúng tôi, cho
dù có buồn thương và đau khổ cũng chỉ lặng lẽ giấu kín trong
tim. Nhưng trong tim có gì đó khiến người ta phải day dứt, tôi vì
chuyện của Vũ mà phải day dứt mấy chục năm trời, bây giờ tôi
mượn cơ hội này để nói ra cho thanh thản, nhẹ lòng, như là một
sự giải thoát.
Chừng như tất cả đều do số trời, Y Y đột ngột mất được ít lâu,
ông Thiết có lệnh gọi tôi lên Bắc Kinh gặp ông. Làm gì? Trong
điện thoại, ông Thiết không nói, tôi cũng không hỏi. Đấy là thói
quen kỉ luật của chúng tôi, cấp trên không nói, tốt nhất đừng
hỏi. Lên đến Tổng cục, trước mắt tôi là cái hộp gỗ màu đen.
Đựng gì trong đó? Anh đoán đúng rồi, hộp tro hài cốt.
Nhưng chắc anh không thể ngờ, đấy là hộp tro hài cốt của Vũ.
Lần này thì thật, không phải là âm mưu che đậy tai mắt mọi
người. Đúng là Vũ chết trong tai nạn ô tô. Nguyên nhân tai nạn
vẫn chưa rõ. Có người nói thời tiết ấm lên, dọc đường đầy tuyết
tan, rất dễ trơn, và bởi Vũ lái xe không cẩn thận. Nhưng nhiều
người lại nói, KGB đã biết rõ tung tích của Vũ, chính họ đã dựng
nên vụ tai nạn. Thật ra, chết thế nào chỉ là thứ yếu, vấn đề là
thân phận của Vũ vẫn chưa bị lộ. Tức là, Vũ chết tự nhiên,
không công bố tin Vũ chết, vì Vũ đã “chết” từ lâu.
Thủ trưởng Tổng cục yêu cầu tôi phải giữ bí mật, đưa hộp tro
hài cốt của Vũ về và lặng lẽ an táng. Nói thật, lúc bấy giờ tôi cảm
thấy căm giận và tuyệt vọng với công việc tôi làm. Tôi căm giận
vì nó tàn khốc vô tình, tuyệt vọng cũng vì nó tàn khốc vô tình.
Về sau, tôi về đến 701, vào một đêm khuya, một mình vào rừng
chôn hộp tro hài cốt của Vũ bên cạnh mộ Y Y. Tôi cũng không
biết tại sao mình làm thế, tôi chỉ nghĩ hai người ấy nên ở gần