nhau. Đều là chị em cùng một chiến tuyến, không có gì là không
phù hợp, hơn nữa cả hai đều là những linh hồn cô đơn, ở dưới
âm phủ làm bạn với nhau, có thể như thế sẽ không còn cô đơn
nữa chăng?
Hai người không còn cô đơn, nhưng tôi thì sao? Tôi vẫn sống cô
đơn. Nhớ lại buổi tối hôm ấy, tôi lặng lẽ rơi nước mắt, ngồi trước
mộ Y Y và Vũ rất lâu, ngồi cho đến sáng. Đấy là khoảng tháng tư,
tháng năm, cây cối và cỏ hoa đã khoác lên mình một màu xanh
tươi, hoa đã nở, hương thơm của hoa và cỏ lan tỏa trong đêm,
chứa chan sức sống, nhưng tôi trong những ngày xuân ấy tôi lại
ngửi thấy toàn mùi chết chóc, tựa như mùi thực vật phân hủy.
Nói thẳng ra, suốt nửa cuộc đời còn lại tôi chỉ sống vì nghề
nghiệp, không tình cảm, không linh hồn, tình cảm và linh hồn
của tôi đã chết trong mùa xuân ấy!
Tôi sống trong “cái chết” cho đến ngày nay, tôi không biết đấy là
sự kiên cường hay là sự yếu đuối của tôi. Nhưng bây giờ tôi có
thể yên tâm, tôi biết mình sống không được bao lâu nữa, tôi sẽ
về làm bạn với Vũ và Y Y. Có một cách nói, không biết anh đã
nghe thấy chưa, ấy là “thiên đường có lối đi”. Tôi hiểu ý câu nói
ấy, tôi nghĩ, mọi nguyện vọng, mọi tình yêu chỉ có thể thực hiện
nơi thiên đường. Có thể người khác không tin có thiên đường,
nhưng tôi rất tin. Tuy tôi là kẻ vô thần, nhưng tôi vẫn tin có
thiên đường. Ông Androv khiến tôi tin. Ông Androv thường nói
với tôi, không có thiên đường, con người làm sao sống nổi? Tinh
thần của con người sẽ đi về đâu? Giống như tôi cùng Vũ và Y Y
vậy, nếu không kì vọng ở thiên đường, chúng tôi phải làm thế
nào? Làm thế nào để an ủi được người khác, an ủi chính mình?
Thiên đường có lối đi, câu nói đó thật tuyệt vời!