LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 289

thành của tôi đối với sư phụ. Trước mắt tôi lo nhất là Tư Tư, tôi
tin cô sẽ là Binh thứ hai nêu những yêu cầu vô lí đối với tôi. Tôi
chờ thư và điện thoại của Tư Tư giống như chờ một tai họa khó
bề thoát khỏi.

Ngày 2 tháng 4.

Tại nhà. Đêm. Tạnh ráo.

Thư của Tư Tư không đến nhanh như tôi tưởng, nhưng đã đến,
phong thư nặng trình trịch, cầm trên tay cũng đủ biết đây
không phải là một bức thư thông thường, có thể trong đó đầy
những cuốc thuổng nhằm đào xới bí mật của tôi. Tôi cầm thư
trên tay hồi lâu mà vẫn chưa dám bóc. Tất nhiên, thư không thể
không đọc, chẳng qua tôi cần chuẩn bị tâm lí. Để gia tăng lòng
tin vào thử thách và sức phòng vệ, tôi để di ảnh sư phụ và bản di
chúc lên bàn, để tôi vừa đọc thư vừa có thể trông thấy lời dặn dò
của ông trước lúc qua đời.

Tôi bắt đầu đọc thư của người tôi đã từng yêu. Đọc xong tôi mới
biết mọi lo lắng của tôi đều thừa, từ đầu đến cuối thư không nói
gì đến bản di chúc, hình như biết tôi sợ cho nên cố tình không
nói gì. Tôi nghi ngờ, sự việc mà ông Hồ di chúc lại có thể Tư Tư
không biết, gọi điện hỏi Binh, quả nhiên là vậy. Binh nói, bố yêu
cầu cậu ta không được nói với ai, kể cả chị gái, về việc bố để lại di
chúc cho tôi. Như vậy càng là lí do để tôi từ chối nói “chuyện ấy”
với Binh. Tôi nói với Binh, bố cậu làm như vậy là xét đến quan hệ
của tôi với chị cậu trước đây, lo tôi không qua nổi sự truy hỏi của
Tư Tư, cho nên mới giấu Tư Tư. Binh nghe tôi nói, liền buông
một câu: “Thì ra thế!”. Sau đấy cúp máy. Tôi tin từ nay về sau
Binh sẽ không hỏi gì tôi nữa. Như vậy càng tốt, rất tốt.

Điều tôi không ngờ là, Tư Tư viết thư cho tôi dài như thế, lá thư
mười tám trang giấy, trang nào cũng chi chít chữ, không giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.