1
Tôi tên là Kim Thâm Thủy.
Tôi từ Mĩ về.
Tôi là bạn chiến đấu cùng mẹ cô.
Đấy là tôi nói mẹ đẻ của cô, không phải là người mẹ ở quê của cô.
Cô có thấy chuyện của tôi lạ lắm không? Đúng vậy, đấy cũng là
điều tôi đã nghĩ, hôm nay tôi vừa từ quê cô ra, tôi biết họ không
nói gì với cô. Họ không nói với cô có thể vì họ rất yêu quý cô, nên
chờ để tôi nói. Nhưng đến bây giờ tôi mới xuất hiện, họ lại
không cho tôi nói. Tôi về quê của cô lần này có gặp cha mẹ bây
giờ của cô, lúc chia tay họ dặn tôi đừng đi tìm cô. Tôi hiểu lòng
họ. Đúng là đến lúc này mới nhắc lại chuyện cũ quả là quá
muộn, chỉ sợ cô sẽ không chịu nổi, họ cũng không chấp nhận
nổi. Nếu hai, ba chục năm trước tôi đến tìm, họ sẽ không như
thế này. Nhưng tôi đến muộn, nhất định họ nghĩ tôi đã chết,
nên không chuẩn bị tư tưởng cho cô. Nhưng tôi vẫn đến tìm, tại
sao cho đến nay tôi mới đến, bản thân việc đấy cũng là một câu
chuyện. Tôi sẽ nói sau, bây giờ tôi chưa muốn nói.
Vừa rồi tôi nói họ, tức là cha mẹ cô hiện tại, bảo với tôi đừng đến
tìm cô, tôi đồng ý. Nhưng tôi vẫn đến tìm. Tôi không tôn trọng ý
muốn của họ không phải cố tình làm tổn thương họ, mà vì tôi
đã quyết định nói với cô, nói rõ sự việc với cô là nguyện vọng từ
lâu của tôi và cũng là của mẹ cô. Tôi phải nhắc lại, đấy là nguyện
vọng của mẹ đẻ cô. Tôi biết cô nay đã ở cái tuổi làm mẹ, còn tôi
chỉ là người cô chưa bao giờ nghe nói đến, bỗng nói đến chuyện
cha mẹ cô, nhất định cô không tin. Cô tin vào kí ức và tình cảm
bản thân, tình cảm và kí ức của cô rất trung thực nói với cô,