LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 345

vậy mà bà cũng không hề hay biết thân phận bí mật của tôi, đến
bây gi ờ tôi nói mà bà ấy vẫn không tin.

Đúng vậy, tôi biết bà ấy - mẹ hiện tại của cô - từ rất lâu, bà là con
gái bà dì họ xa của tôi, vì không chịu ép duyên nên bỏ nhà ra đi
và gặp tôi. Lúc bấy giờ tôi đang dạy ở trường sĩ quan cảnh sát
Hàng Châu, hơn nữa vừa được làm cha, nhà đang thiếu người
trông trẻ, tôi giữ bà ấy lại, sau đấy bà giúp chúng tôi trông cháu,
cho đến tối mùng 9 tháng 3 năm 1949. Cô thấy, tôi nhớ rõ thế
đấy, tối hôm ấy tôi đưa cô từ nhà tù ra, gửi cho bà ấy, tức cô em
họ tôi, mẹ cô hiện tại. Cũng tối hôm ấy, bà ra đi, một tay bế cô,
một tay bế thằng con đẻ của bà khi ấy mới được một tuổi. Lúc
bấy giờ cô mới được bốn tháng, không thể nhớ được điều gì...

Tối hôm ấy trời cũng mưa như lúc này, tôi cho cô vào cái túi du
lịch đưa về nhà, dọc đường tôi cứ lén lút như xách túi đồ ăn cắp,
chỉ sợ tiếng khóc của cô sẽ bán rẻ tôi. Cũng may, dọc đường cô
không khóc, tôi vô cùng cảm ơn sự im lặng của cô. Nhưng về
đến nhà mới giật mình kinh hãi, cô biết tại sao không? Thì ra tôi
kéo cái khóa kéo kín quá, không để không khí lọt vào, suýt nữa
thì cô chết ngạt. Rất may trời mưa, nước mưa ướt cái túi du lịch,
hơi nước lọt vào trong, nếu không tôi sẽ phải ân hận suốt đời với
mẹ cô. Cô không biết, mẹ cô vì sinh cô mà phải đánh đổi tất cả.
Tối hôm ấy, tên đao phủ Mao Nhân Phượng hạ lệnh giết mẹ cô,
mẹ đẻ của cô. Ngày mùng Chín tháng Ba năm 1949, nhất định
cô phải nhớ cái ngày ấy, đấy là ngày mẹ cô gặp nạn, suốt mấy
chục năm qua, hễ đến ngày ấy tôi đều tưởng niệm tới bà, từ bây
giờ cô phải nhớ đến nó. Có thể tôi không sống nổi bao lâu nữa, cô
phải nhớ cái ngày ấy...

2

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.