chúng nói cha mẹ hiện tại của cô là cha mẹ đẻ, cô tin họ như tin
cái nốt ruồi trên tay mình.
Nhưng tôi nói với cô, một người không có kí ức gì với người đã
sinh ra mình, xin cô hãy tin ở sự trung thực của tôi. Cô thấy tôi
đã già, đã ở cái tuổi tám mươi, tám mốt, cận kề miệng lỗ, tôi
trong chớp mắt. Cô cũng thấy đấy, khuôn mặt tôi đầy nếp nhăn,
lại cả cái ba-toong này nữa, một lão già cô độc trong cuộc sống
trống trải, bấm ngón tay tính ngày cuối đời, cũng tự hỏi lòng
mình còn việc gì phải hoàn thành trong đời, bằng không lúc
chết không nhắm mắt nổi. Đúng, đúng vậy, tôi nghĩ đến cô, nghĩ
đến mẹ cô, cũng nghĩ rằng để cô biết sự thật là việc cuối cùng
của đời tôi. Việc ấy tôi phải làm, vì ở đời này chỉ một mình tôi
làm được việc ấy. Tôi là người duy nhất nắm được bí mật của cô,
kể cả cha mẹ cô hiện tại cũng không biết gì về cô. Ví dụ, ai là cha
đẻ của cô, điều ấy họ sẽ không thể trả lời nổi. Họ chỉ có thể nói
với cô rất nhiều năm về trước, tôi, một Thượng tá quân đội Quốc
Dân Đảng, trong đêm tối đã gửi cô cho họ thế nào, họ đã làm thế
nào để đưa cô về cái thị trấn nhỏ bé kia, làm thế nào để nuôi
nấng cô... Nhưng đằng sau đấy có rất nhiều sự việc mà họ không
thể biết.
Đúng vậy, tôi là người hoạt động bí mật, hơn nữa còn là người
thâm nhập sâu vào Cục Bảo mật của Quốc Dân Đảng. Tôi tên là
Kim Thâm Thủy, như vừa nói, cái tên này chừng như đã chìm
hẳn ở Đại lục, có thể ở trong cuốn lịch sử Đảng có ghi chép, chỉ
vậy thôi. Nhưng ở Đài Bắc - thủ phủ Đài Loan, trong quân đội
Quốc Dân Đảng, cái tên này một thời đã vang dội giống như
tiếng đinh tai của tấm kính trong Phủ Tổng thống bị đập vỡ,
khiến ai ai cũng phải chú ý. Không nhìn thấy ư? Ôi, một đặc vụ
lúc nào cũng ở trước mắt mà không thấy sao? Đừng nói đến ai,
ngay cả mẹ cô bây giờ, tôi làm việc nhiều năm d ư ới tầm mắt bà,