LẮNG NGHE TRONG GIÓ - Trang 346

Vâng, tôi phải hạn chế cái thói quen kề cà của người già, để nói
về mẹ cô. Nói thật, tôi không nhớ lần đầu tiên nghe thấy người
ta nói về mẹ cô thế nào, hình như là trong tiệm cắt tóc, một liên
lạc viên của tôi, một ông già thọt chân, người Tô Châu, không
gia đình vợ con, chỉ có một người học việc bị câm, ông ta mở
tiệm cắt tóc để làm địa điểm liên lạc. Một hôm, tôi đến đấy, vẫn
như thường lệ, tôi như một khách quen nói chuyện với ông,
trong lúc hàn huyên đã kín đáo hỏi ông gần đây làm ăn thế nào,
ông trả lời bằng giọng điệu vui vẻ mà tôi mong đợi:

“Thưa quan lớn, con thật có phúc, gần đây có một ông khách
giống như quan lớn, vị khách ấy nhận ra tay nghề của con, nên
vẫn thường đến cắt tóc ở đây”.

Tôi hiểu ngay: Chúng tôi có thêm một đồng chí nữa.

Tôi nói: “Chúc mừng, chúc mừng bác!”.

Ông nói: “Không dám, không dám! Xin chúc mừng quan lớn,
nghe nói quan lớn vừa được tăng lương, quan lớn được tăng
nhiều không ạ?”.

Ý ông nói: Đồng chí mới đến có thể sẽ liên hệ với tôi. Lập tức một
ngọn lửa bùng cháy trong tôi. Từ tiệm cắt tóc về, tôi vội lấy
mảnh giấy ông già nhét vào túi trong lúc gội đầu cho tôi, đấy là
nửa trang giấy viết thư, trên đấy viết thế này:

Bồ Câu (nữ) đã bay vào chái nhà, có thể gặp trong một ngày gần
đây, mật hiệu liên lạc: Bồ Câu hỏi quê một vị tham mưu họ Tần,
anh trả lời thật là được. Bắt tay. A, ngày 7 tháng 5, 1947.

Chái nhà có nghĩa là Cục Bảo mật Quốc Dân Đảng. Nói thật, tôi
nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, hôm ấy không có dự báo
nào, cũng không có mật hiệu, tất cả đều lặng lẽ, bình thường,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.