LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 137

loạn. Cậu không chỉ nghe mà còn cảm nhận nó trên lồng ngực mình.
Mi Mi thật khác khi cô nằm trên cậu thế này. Cô nhẹ hơn nhiều so với
lúc ở trên lưng, cậu cảm nhận không chỉ có tay cô vòng qua cổ cậu.
Ngực tựa ngực, bụng kề bụng, váy longyi của cả hai xộc xệch, đôi
chân lộ ra quấn quít vào nhau. Một cảm xúc lạ lẫm chiếm ngự cậu,
niềm khát khao cháy bỏng. Cậu muốn sở hữu Mi Mi và muốn trao
mình cho cô. Cậu muốn hòa với cô làm một, được thuộc về cô. Tin
Win quay mặt đi, giật mình trước ham muốn của bản thân.

“Anh có đau không?” Cô cất tiếng.
“Hơi hơi thôi. Em thì sao?”
“Em không.”
Mi Mi phủi đất cát trên mặt cậu. Cô lau trán rồi chùi bụi nơi khóe

miệng cậu. Trong khoảnh khắc, đôi môi hai người chạm nhau. Tin
Win run rẩy.

“Anh đi được chứ?” Cô hỏi. “Em nghĩ trời sắp mưa rồi.”
Tin Win đứng dậy, rồi lại cõng Mi Mi trên lưng. Hai người băng qua

đồng. Không lâu sau, họ nghe tiếng sông ào ào cuộn chảy, dữ dội và
đầy tràn sau mấy trận mưa vài tuần qua. Dòng nước cào sâu xuống
đất. Dưới hạ nguồn có một cây cầu nhưng từ đây đến đó cũng là cả
vấn đề. Tin Win thử ước lượng mực nước từ tiếng dòng chảy ào ào.
Phải đến ba mét. “Con sông rộng bao nhiêu hả em?”

“Chừng hai mét, có khi hơn.”
“Muốn đi qua phải làm sao?”
Mi Mi nhìn quanh. “Có một khúc cây bắc ngang con sông ở đằng

kia.” Cô hướng dẫn Tin Win đi qua tảng đá. Hóa ra đây là khúc gỗ
thông, nó nhỏ hơn Mi Mi tưởng, chẳng hơn bắp đùi cô là bao. Vỏ cây
tróc hết cả, có người đã phạt hết cành cây. Mi Mi e dè.

“Sao hả em?” Cậu hỏi.
“Bờ bên kia xa quá anh ạ,” cô nhận xét.
“Vì em nhìn nên mới thấy vậy. Tôi thì không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.