LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 135

Bà Su Kyi ăn ít cơm nguội cùng một quả bơ. Mệt nhoài, bà thấy

mình chẳng làm được gì nhiều. Bà quay lại buồng ngủ, sắp chiếu cho
Mi Mi, trao cô áo khoác và chăn đắp rồi cũng đặt mình xuống.

Sáng hôm sau, khi bà Su Kyi tỉnh dậy, xung quanh vô cùng yên

tĩnh. Bà nhìn quanh để chắc chắn mình không còn mơ. Tin Win với Mi
Mi say ngủ ngay bên cạnh. Lúc nhỏm dậy, bà thấy mình rắn rỏi và nhẹ
bẫng dù chẳng rõ lý do. Nhẹ gì mà nhẹ quá, bà thầm nhủ khi đi vào
bếp. Bà nhóm lửa, đun trà, xắt hành cùng cà chua rồi nấu cơm cho bữa
sáng.

Tin Win và Mi Mi dậy trễ. Trời nóng nhưng không quá oi ả, lúc ấy,

bà Su Kyi đang làm vườn thì trông thấy Tin Win nơi cửa ra vào với Mi
Mi trên lưng. Nhìn cậu già dặn hơn. Hoặc phải chăng bao mệt mỏi
cùng căng thẳng đã in hằn lên cậu. Có vẻ Mi Mi là người đang chỉ lối,
bởi cậu khéo léo vòng qua đống lửa, ghế đẩu và chiếc rìu như thể nhìn
thấy tất cả. Hai người ngồi xuống băng ghế đặt sát tường bếp. Bà Su
Kyi buông cào xuống, vội vã đến bên họ.

“Hai đứa đói chưa?” Bà hỏi.
“Dạ cũng hơi ạ,” Tin Win đáp lời. Giọng cậu trầm hơn bình thường,

thậm chí có đôi nét xa lạ. “Con khát nữa.”

Bà Su Kyi mang cơm, cà ri và trà đến. Hai người thong thả ăn.

Chừng như cậu cũng hồng hào, khỏe khoắn hơn sau mỗi miếng cơm.

Ăn xong, Tin Win bảo sẽ đi dạo cùng Mi Mi rồi đưa cô về nhà.

Trông cậu rất khỏe mạnh, không còn chút mệt mỏi. Bà Su Kyi không
cần lo lắng nữa. Đôi chân sẽ nâng đỡ cậu. Và Tin Win hứa sẽ về trước
khi đêm xuống.

Tin Win và Mi Mi chọn con đường gồ ghề dẫn lên đỉnh rồi chạy dọc

theo sống núi. Cậu tập trung tâm trí bước đi và tự hỏi, liệu sau này,
cậu còn có cơ hội trao cả thân mình vào đôi tay cô và liệu cô có còn
chèo lái đưa cậu qua những chướng ngại...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.