LẶNG NHÌN ĐỜI QUA NHỮNG THANH ÂM - Trang 61

3

U

Ba im lặng.

Ông ta nói bao lâu rồi? Ba tiếng? Bốn? Hay năm tiếng? Mắt tôi dán

chặt vào ông ta, giờ mới chợt nhận ra khách hàng đã về hết cả. Bàn
trống trơn. Căn phòng tĩnh mịch. Không có âm thanh gì ngoài tiếng
ngáy khe khẽ của người đàn ông ngồi sau tủ kính bày bánh ngọt. Hơi
thở ông ta rít lên rồi phì ra như hơi nước phụt từ ấm đun trà. Hai ngọn
nến được thắp trên chiếc bàn ngăn giữa tôi và U Ba. Tôi nhận ra mình
đang run lên. Xung quanh tối thui.

“Cô không tin tôi, đúng không Julia?”
“Tôi không tin truyện cổ tích.”
“Đó là truyện cổ tích sao?”
“Nếu ông biết tôi rõ như ông bảo, đáng ra ông thừa hiểu tôi không

tin vào phép thuật. Hay năng lực siêu nhiên. Thậm chí cả Chúa. Nói gì
đến trăng sao hay hoàng đạo. Cha mẹ ruồng bỏ con cái chỉ vì ba cái vị
trí của sao vào ngày sinh ư? Họ đúng là bệnh hoạn.”

Tôi hít thật sâu. Chẳng hiểu sao tôi lại mất tự chủ. Tôi gắng bình

tĩnh lại. Tôi không muốn ông ta thấy bộ dạng tức giận của mình.

“Cô đã đặt chân đến khắp nẻo, Julia, còn tôi chẳng mấy khi rời ngôi

làng này. Hiếm hoi lắm mới tới cái thủ phủ bé tẹo của tỉnh mà thôi,
hành trình dài một ngày bằng xe ngựa. Lần cuối cùng cũng nhiều năm
trước rồi. Còn cô đã chiêm ngưỡng cả thế giới. Tôi đâu có tư cách gì
để phủ nhận cô?”

Sự nhún nhường ở ông ta càng khiến tôi sôi máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.