- Im đi, Kuzmenkô! - Vị chỉ huy nói.
Khoảng một giờ sau tàu tốc hành nhả khói ầm ầm lao ra khỏi đoạn
đường hầm cuối cùng. Ánh lửa thành phố và bến tàu lùi lại sau những mỏm
đá dựng đứng
* * *
X
ônxeva ngồi trong phòng toa xe, không bỏ áo rét và khăn quàng. Cô
loáng thoáng nhớ lại ánh đèn nhà ga, tuyết trên các nóc toa chở hàng,
Maxcơva chìm trong bóng đêm cực đới, chiếc xe tắcxi cọc cạch, ánh sáng
trắng đục trong hành lang bệnh viện.
Cô cũng nhớ loáng thoáng khuôn mặt của cậu em mỉm cười với cô trên
giường bệnh.
- Mọi sự đã hoàn tất trót lọt. - Vị giáo sư có bộ râu nhọn dữ tướng nói
với Xônxeva. – Trót lọt hiếm có đấy.
Xônxeva khẽ hôn lên thái dương non trẻ ươn ướt của em, nơi có một
đường ven xanh mảnh nổi lên lờ mờ.
Và mấy giờ sau lại là đêm, nhà ga, người khuân vác mặt rỗ khó nhọc
mới lấy hộ được chiếc vé, tiếng cầu sắt rầm rầm, tuyết, hoàng hôn u ám trên
thảo nguyên ngoại thành Kharcôp và cuối cùng là màn sương lam trên vũng
biển sâu, mặt trời cao và không khí dịu dàng của mùa thu ven biển.
Xônxeva nhảy lại gần cửa sổ - kia, tuần dương hạm vẫn đậu đó, chưa
rời bến! Xônxeva luống cuống dứt dây chằng cửa sổ. Cô muốn thò đầu ra
ngoài, vươn tay tới con tàu, vẫy nó rối rít bằng chiếc khăn tay trắng. Nhưng
cửa sổ không mở ra và Xônxeva nhớ ra rằng đang là mùa đông và mặt trời
chiếu sáng ở đây, trên các vĩ độ miền cực nam tuyệt đẹp này, là kỷ niệm