LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 40

- Không, đó chẳng phải là chuyện đánh lừa. Em bé sẽ nhớ chuyện ấy

suốt đời. Và tôi xin quả quyết với cha rằng trái tim cháu sẽ không dễ dàng
cằn cỗi như ở những người không được biết chuyện cổ tích ấy. Hơn nữa,
thưa cha, tôi cũng muốn nói để cha biết rằng tôi vốn không ưa những lời răn
ép buộc.

Xe dừng lại. Các cô gái ngồi yên không nhúc nhích như bị bỏ bùa.

Elêna cúi đầu im lặng.

- Này, các mỹ nương! - Người đánh xe kêu lên. - Tỉnh dậy thôi! Đến nơi

rồi.
Các cô gái lại thì thào chuyện gì và đứng dậy.

Trong bóng tối Anđecxen bỗng thấy hai cánh tay khỏe mạnh ôm lấy cổ

chàng và một đôi môi nóng hổi áp vào môi chàng.

- Cảm ơn ông! – đôi môi nóng hổi ấy thì thầm, và Anđecxen nhận ra

giọng nói của Maria.

Nicôlina cảm ơn chàng và hôn chàng thận trọng và âu yếm, tóc cô mơn

man trên mặt chàng. Cái hôn của Anna thì kêu và khỏe. Các cô nhảy xuống
đất. Xe lại chuyển bánh trên con đường lát đá. Anđecxen nhìn ra ngoài cửa
sổ. Chẳng thấy gì ngoài những ngọn cây đen thẫm trên nền trời hơi ngả màu
xanh lục. Bình minh hửng sáng. Thành Vêrôn làm chàng ngạc nhiên vì
những tòa nhà tráng lệ. Những mặt tiền trang nghiêm đua tài khoe sắc với
nhau. Nền kiến trúc hài hòa lẽ ra phải làm cho tâm hồn thanh thản. Nhưng
lòng Anđecxen lại xáo động.

Tối hôm đó Anđecxen đến giật chuông căn nhà cổ kính của Elêna trong

một phố hẹp dẫn lên pháo đài.

Chính Elêna ra mở cửa cho chàng. Cái áo nhung xanh bó sát lấy thân

nàng. Ánh nhung hắt lên mắt nàng làm cho đôi mắt ngả màu xanh nước
biển đẹp vô ngần. Nàng giơ cả hai tay đón chàng, những ngón tay lạnh nắm
chặt lấy bàn tay to lớn của chàng, rồi nàng lùi lại dẫn chàng vào một phòng
nhỏ.

- Tôi nhớ quá chừng! – nàng nói một cách bình dị và mỉm cười như có

lỗi. – Tôi đã cảm thấy thiếu anh rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.