LẴNG QUẢ THÔNG - Trang 55

đường dài hoá dễ với ta” để ngỏ của Blôck. Chiếc mũ phụ nữ nhỏ nhắn màu
đen đặt bên cuốn sách bìa nhung lam đặt trên mặt đàn dương cầm. Cái mũ
hoàn toàn không cổ chút nào, rất hợp thời trang. Một chiếc đồng hồ con,
dây mạ kền vứt cẩu thả trên bàn. Đồng hồ chạy rất êm, kim đồng hồ chỉ một
giờ rưỡi… Mùi nước hoa bao giờ cũng phảng phất buồn, nhất là trong đêm
khuya khoắt như đêm nay.

Một cánh cửa kính để mở. Bên ngoài cánh cửa, đằng sau những chậu

thu hải đường, một bụi tử đinh hương ướt nước mưa lấp lánh dưới ánh sáng
yếu ớt từ trong phòng lọt ra qua cửa kính. Mưa bụi thì thào trong bóng tối.
Những giọt nước nặng hối hả đập vào lòng máng.

Kuzmin lắng nghe tiếng nước rơi, ý nghĩ về sự qua đi không thể nào lấy

lại mỗi khoảnh khắc nhỏ nhất của thời gian, cái ý nghĩ dằn vặt con người
thế kỷ này qua thế kỷ khác, đã đến với chính chàng lúc này, ban đêm, trong
ngôi nhà xa lạ, và từ ngôi nhà ấy, một phút nữa thôi, chàng sẽ ra đi và
không bao giờ trở lại. Do tuổi già mà mình nghĩ thế hay sao? Kuzmin nghĩ
và quay lại.

Một thiếu phụ vận đồ đen đứng ở ngưỡng cửa. Thiếu phụ hẳn vì vội ra

tiếp khách nên chưa chải đầu cẩn thận. Một bím tóc rơi trên vai, và thiếu
phụ, mắt vẫn không rời Kuzmin bối rối mỉm cười, nâng nó lên, lấy trâm cài
vào đám tóc ở gáy. Kuzmin nghiêng người chào thiếu phụ. Nàng đưa tay
cho chàng và nói:

- Xin lỗi anh. Tôi đã làm anh phải đợi.

- Chị là Olga Anđrêepna?

- Vâng.

Kuzmin nhìn thiếu phụ. Dáng trẻ trung với đôi mắt long lanh, sâu và hơi

mờ của thiếu phụ làm chàng sửng sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.