LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 123

mạch máu - Đây có phải tình yêu? Đây có phải niềm vui, sự vinh dự và
ngoan ngoãn? - Những lời của bà ta cùng nước dãi bắn vào mặt tôi nên tôi
nhắm hai mắt lại và nhìn đi chỗ khác - Cái gì cho anh quyền gây ra điều
này với người khác?

— Rosemary! - Một y tá khác bước đến - Rosemary! Nếu đã có lần thứ

nhất thì tôi đã bảo cô cả trăm lần về việc mượn đồng phục y tá, phải không?
- Bà ta có chất giọng Scotland khiến tôi yên tâm - Phải không? - Bà ta điềm
tĩnh gật đầu với tôi - Anh ta hơi trẻ so với cô, Rosemary, và tôi ngờ anh ta
không nằm trong danh sách khách mời chính thức của ta.

— Và nếu đã có lần thứ nhất tôi bảo bà là đừng bao giờ thế - Rosemary

gắt lên - thì đã bảo bà vạn lần rồi. Tên tôi là Yvonne! Tôi là Yvonne de
Galais! (Kẻ lãng du – Alain Fournie)(ND) Người điên thực sự ở Little
Malvern Towers này - quay lại phía tôi - Hãy nghe tôi - hơi thở của
Rosemary có mùi Dettol và mùi cừu - Chẳng có việc gì như việc gì đó! Tại
sao? Vì mọi thứ đã biến thành một thứ gì khác!

— Thôi nào - Bà y tá thật lừa Rosemary như ta lừa một con ngựa đang

sợ hãi - bây giờ chúng ta sẽ thả cậu bé này chứ? Hay chúng ta sẽ phải gọi
những cậu bé to lớn? Chúng ta sẽ làm thế chứ, Rosemary?

Tôi không biết mình trông đợi chuyện gì xảy ra tiếp nhưng không phải

chuyện này. Một tiếng kêu bên trong Rosemary phát ra, bật mở hai hàm của
bà rộng hơn, tiếng thét to hơn bất kỳ một tiếng kêu nào của con người mà
tôi từng nghe, vút lên như tiếng còi hú của xe cảnh sát nhưng chậm hơn và
buồn bã hơn. Ngay lập tức những kẻ tâm thần, y tá và bác sĩ trên bãi cỏ đều
dừng cả lại, biến thành tượng hết. Tiếng kêu của Rosemary trở nên váng vất
hơn, đau đớn hơn, cô đơn hơn. Cách xa một hoặc hai dặm người ta cũng có
thể nghe thấy. Bà ấy đang hú vì ai? Vì Grant Burch với cổ tay bị gãy. Vì vợ
ông Castle với hệ thần kinh rối tung. Vì bố của Moran với những trận nhậu
bí tỉ. Vì Squelch sắp phải sớm xa mẹ. Vì những hoa chuông mà mùa hè sắp
làm hỏng. Và ngay cả khi ta đã xuyên qua những bụi mâm xôi to lớn, bám
lấy những viên gạch lỏng lẻo và leo vào đường hầm đã mất dấu, trong nơi
rỗng tuếch đó, sâu vào lòng đồi Malvern, thì chắc chắn tiếng hú đầy ám ảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.