LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 121

thời kỳ ra hoa nhiều đang nhả ra thứ kem sẫm màu bên cạnh một sân khấu
đã mục. Trong những mái hiên bao quanh khu nhà là các bình chanh, cam
ép, đặt trên các bàn có giá đỡ. Khi chúng tôi quan sát, gió lật nghiêng một
cái tháp xếp bằng cốc giấy. Một vài cái lăn ở đám cỏ theo hướng chúng tôi
bước. Chẳng có ma nào đi lại.

— Chẳng có ma nào.
— Chúa ơi - tôi nói với Moran - tao thèm đến chết một cốc chanh ép

kia.

— Tao cũng thế. Phải là tiệc mùa xuân hay cái gì đó.
— Ừ, nhưng mọi người đâu cả? - Miệng tôi mặn chát và khô khan - Tiệc

chưa thể bắt đầu. Bọn mình chỉ đi rồi tự phục vụ thôi. Nếu có ai đó nhìn
thấy bọn mình thì cứ làm như mình sẽ trả tiền, chỉ khoảng hai hoặc năm xu
thôi.

Moran chắc cũng thích kế hoạch đó - OK.
Nhưng chúng tôi khát khô cổ - Nào, làm đi.
Bọn ong đang say kêu vo vo trong bụi oải hương.
— Im ắng quá phải không? - Tiếng lầm bầm của Moran quá to.
— Ừ - Nhưng những quầy trong bữa tiệc đâu nhỉ? Bánh xe kỳ diệu đâu?

Quầy trò chơi vỏ trứng trong khay cất đâu? Quầy chơi trò ném bóng bàn
vào cốc đâu?

Lại gần hơn, những cánh cửa sổ của khu nhà chẳng cho chúng tôi thấy

gì trừ hình ảnh chính chúng tôi và khu vườn soi trong cửa kính. Chiếc bình
đựng chanh ép có kiến chết nên Moran giữ những cốc giấy còn tôi rót nước
ra. Bình nặng đến hàng tấn, những viên đá ở trong lại va vào nhau và kêu
lanh canh, làm hai tay tôi lạnh cóng. Có cả đống chuyện về những người lạ
tự lấy thức ăn và đồ uống.

— Cạn ly - Tôi và Moran giả chạm cốc giấy trước khi uống. Nước

chanh ép làm miệng tôi ướt và lạnh như đóng băng, cả người cũng thế.
A...a...a.

Hai bên của khu nhà như nứt ra và đàn ông đàn bà tràn ra sau khi bàn

tán, chuyện trò. Đường thoát của hai đứa tôi thế là bị cắt đứt. Hầu hết người
trong nhà đều mặc áo khoác dài màu lam, như người đàn ông nuôi ong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.