LÀNG THIÊN NGA ĐEN - Trang 26

Một kiểu thôi miên.

Chiều đã xuống và bầu trời đã trở lại khoảng không bao la thì tôi nhìn

thấy một thằng bé trên hồ. Nó trượt cùng với tốc độ của tôi, cùng theo vòng
như tôi nhưng luôn ở phía bên kia hồ. Nên nếu tôi ở 12 giờ thì nó ở 6 giờ.
Khi tôi ở 11 giờ, nó ở 5, và cứ thế, luôn ngang nhau. Ban đầu tôi nghĩ đây
là một đứa trong làng đi lêu lổng. Tôi còn nghĩ đó là Nick Yew vì trông nó
chắc nịch. Nhưng điều lạ lùng là nếu tôi nhìn thẳng thằng bé này lâu một
chút, bóng tối sẽ nuốt lấy nó ngay. Một đôi lần tôi nghĩ nó đã về nhà.
Nhưng chỉ sau nửa vòng hồ, nó đã trở lại, ngay trong tầm nhìn của tôi. Một
lần tôi trượt ngang hồ để chặn nó, thằng bé biến mất trước khi tôi tới hòn
đảo nằm giữa hồ. Khi tôi tiếp tục trượt vòng quanh hồ, nó lại xuất hiện.

“Về nhà đi”, Maggot

[15]

trong người tôi bảo. “Nhỡ nó là ma thì sao?”

Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời không chịu Maggot: “Nó là ma thì đã

sao?”

— Nick - tôi gọi, giọng tôi nghe như trong nhà - Nick Yew à?
Thằng bé vẫn tiếp tục trượt.
Tôi gọi - Ralph Bredon?
Mất cả vòng trượt, câu trả lời của nó mới đến tai tôi.
Con của người bán thịt.
Nếu một bác sĩ bảo tôi rằng thằng bé chỉ do tôi tưởng tượng ra, những

lời nói do tôi nghĩ ra, tôi sẽ chẳng cãi. Nếu Julia bảo tôi đang tự thuyết
phục rằng Ralph Bredon ở đó để tôi thấy mình đặc biệt hơn, tôi sẽ chẳng
cãi. Nếu một người nghiên cứu những vấn đề thần bí bảo tôi rằng một thời
điểm cụ thể tại một nơi cụ thể có thể như một ăng-ten quét những vết tích
lờ mờ của những người đã chết.

— Trời thế nào? - Tôi hỏi - có lạnh không?
Lại mất cả vòng trượt nữa, câu trả lời của nó mới đến tai tôi.
Cậu đã quen với cái lạnh.
Hay những đứa trẻ chết đuối những năm qua không thích tôi trượt trên

mái nhà của chúng? Chúng muốn bọn trẻ rơi xuyên qua lớp băng? Chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.