LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 106

“Nhiều phiên bản như vậy, cô lại chọn tin vào phiên bản tôi là một người
tốt?” Anh đứng thẳng lên, tới gần cô, không thể kìm chế nổi mở miệng
châm chọc cô, “Vì sao? Bởi vì cô không muốn tin mình lại ngu xuẩn đến
mức thích một tên tội phạm giết người? Cô có nghĩ rằng có lẽ tôi thật sự là
kẻ tội ác tày trời, đứa con bất hiếu vô ơn cho nên mới phạm phải tội giết
cha?”

“Anh không phải.” Cô ngẩng đầu nhìn anh đi lên phía trước, nói như đinh
đóng cột.

Anh giận dữ cúi đầu, lạnh lùng nói: “Cô nên biết tôi không có một chút
cảm giác tội lỗi nào.”

“Đương nhiên anh có.” Cô trả lời không chớp mắt: “Bằng không anh sẽ
không gặp ác mộng.”

A Lãng cứng đờ, sau một lúc lâu, chậm rãi cúi người, nói: “Có lẽ tôi sợ báo
ứng.”

Cô có thể thấy lửa giận trong mắt anh, còn có cái khác.

“Anh chưa bao giờ để ý thứ đó.” Nhìn người đàn ông đang phẫn nộ kia,
Như Nhân nhỏ giọng chỉ ra sự thật, khàn khàn nói: “Nếu thực sự có báo
ứng, anh còn hận không thể vươn hai tay ôm lấy nó.”

Anh ngừng thở, trong mắt có ánh sáng lấp lánh chuyển động.

“Cha anh đã chết, ông ta đã bị trừng phạt đúng tội, mà mẹ anh, bà ấy yêu
anh. . . . . .” Nỗi đau của anh rõ ràng như thế, cô không kìm lòng được nâng
tay lên, có ý xoa nhẹ khuôn mặt anh.

Anh nhanh như chớp bắt lấy tay cô, không để cô chạm vào. Nhưng tình
cảm mãnh liệt như nước lũ vẫn từ trong lòng bàn tay anh len lỏi vào trong
cô, đau khổ, phẫn nộ, bi thương bao trùm cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.