Nếu lúc trước anh đã từng nghi ngờ năng lực của cô thì bây giờ đã không
còn rồi.
Anh không giống ông ấy.
Anh thật sự muốn tin cô, thật sự rất muốn tin.
Anh không biết nên làm gì với cô bây giờ.
Trăng sáng sao thưa, từng cơn gió lạnh.
Chẳng biết từ lúc nào, máy sấy sớm đã rơi từ tay anh xuống giường.
Đàm Như Nhân nhặt máy sấy lên, cắm đầu cắm vào ổ điện đầu giường,
chết lặng sấy khô mái tóc dài chạm vai. Cô không nghe thấy tiếng mở cửa,
nhưng cô thấy ánh sáng trong phòng tắm.
Bởi vì không biết nên đối mặt với anh thế nào, cô tiếp tục sấy tóc.
Người đàn ông kia không tiến lên, chỉ đứng ở cửa nhìn cô.
Sau đấy, tóc cô khô rồi, cô đành tắt máy sấy, rút đầu cắm. Chính lúc ấy cô
nghe thấy anh nói.
“Là cô báo cảnh sát.”
Cô liếm đôi môi khô ráp, quay đầu, thấy anh đã mặc quần áo xong, hai tay
khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào cửa, u ám như Thần Chết.
“Là tôi báo cảnh sát.” Như Nhân mở miệng thừa nhận, nghe thấy giọng nói
khàn khàn của mình, “Tôi cho rằng có thể kịp ngăn cản ông ta.”
Cô không kịp, anh cũng thế.
Như Nhân nhìn anh, chua xót nói: “Tôi cũng nếu tôi nhanh hơn, gọi cuộc
điện thoại kia sớm hơn, có phải có thể thay đổi được gì hay không, có phải