LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 164

Mà người cô cần từ nhiều năm trước, chính là Quan Lãng.

Đối với cô mà nói, anh luôn là mong muốn không thể với được, xa như một
ngôi sao trên trời, cho dù bây giờ đang ở trong cùng một ngôi nhà cũng
vậy.

Nhìn thấy được, không chạm vào được. . . . . .

Kể cả có thể chạm vào, cô cũng không dám, sợ sẽ bị tổn thương, bị bỏng.

Gần như ngay tại một giây kia, anh quay đầu lại, cách một khoảng cách,
nhìn cô.

Cô nên mỉm cười đáp lại, gật đầu chào anh, hoặc ít nhất nói với anh rằng cô
muốn lên tầng nghỉ ngơi. Nhưng cô không thể, cả buổi tối, cô tránh ánh mắt
anh. Đó việc gần đây cô thường làm nhất. Cô sợ bị anh nhìn thấu. Cô sợ để
anh biết cô vẫn để ý đến anh.

Cô muốn dời tầm mắt, nhưng không thể.

Khi ánh mắt giao nhau trong cái chớp mắt ngắn ngủi, dục vọng trong mắt
anh rất rõ. Cô ngừng thở, cảm thấy ngực trướng đau, bụng co rút chặt, cảm
giác từng tế bào từ đầu đến chân đều sục sôi nóng lên vì cái nhìn của anh.

Nếu anh vẫy tay với cô, cô biết cô sẽ ngoan ngoãn đi qua, cùng anh đến
chân trời góc biển, ngay cả khi anh bán cô, cô cũng sẽ đếm tiền hộ anh.

Như Nhân không nhúc nhích được cho đến khi anh thu lại tầm mắt.

Cô run rẩy, nhân lúc anh trả lời vấn đề của đối phương, bắt mình phải di
chuyển hai chân như nhũn ra, nhanh chóng đi qua sau lưng hai người đàn
ông lên tầng về phòng.

“Cô ấy lên tầng rồi. Cậu có thể bắt đầu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.