LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 182

Bóng dáng cao lớn khi nhận thấy sự xuất hiện của cô trở nên cứng ngắc,
nhưng anh không quay đầu.

Người đàn ông kia đứng quay mặt về phía núi, trong làn sương mù dày đặc
nhìn một điểm nào đấy.

Sương còn chưa tan, chỉ có đèn đường mông lung mờ mờ sáng.

Anh hẳn là không nhìn thấy cái gì. Chỉ cách mấy mét cô đã không nhìn rõ
bóng dáng của anh, chứ đừng nói đến phong cảnh xung quanh. Nhưng cô
biết anh đang nhìn cái gì.

Nếu sương tan, rất nhiều năm trước từ hướng đó có thể nhìn thấy nhà cũ
của anh. Đống nhà trệt gỗ cũ kỹ chen chúc cùng nhau, nhưng giờ chúng nó
đã sớm bị san bằng, xây dựng lại rồi.

Nhưng cô biết anh vẫn nhìn thấy, có lẽ cả đời vẫn sẽ nhìn thấy.

Âm trầm như thế, bi thương như thế.

Người đàn ông này không thể nào quên được. Đau khổ của anh đã khắc sâu
vào trong lòng, sâu như vậy khiến cô đau.

Tình cảm mãnh liệt cuồng yêu vừa rồi khiến cô hiểu ra rất nhiều chuyện.
Tuy rằng vẫn hơi lo lắng là mình hiểu lầm, nhưng Như Nhân vẫn không
kìm chế được chầm chậm tiến lên.

Côở phía sau anh, anh không quay lại, không tránh né, chỉ tản ra đau khổ
và cô đơn.

Cô lấy dũng khí giơ tay lên, thử run run xoa lên sống lưng trần trụi rắn chắc
của anh.

Khi đầu ngón tay non mềm kia chạm nhẹ vào lưng, cả người A Lãng run
lên. Anh cảm nhận được hô hấp ẩm nóng của cô, còn có đụng chạm nhẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.