LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 72

Cô ưỡn thẳng sống lưng, cảnh giác trả lời, “Vài năm trước.”

Anh không tin, anh biết trong căn nhà này vài năm nay chỉ có dấu vết một
mình cô sống.

“Lúc cô học trung học sao?” Anh không biết vì sao mình lại tò mò, nhưng
có cảm giác không thoải mái chẹn ở ngực, khiến anh muốn xác định.

Thế giới này đối với cô rất tàn nhẫn.

Anh chưa bao giờ có gia đình hạnh phúc, chưa từng có thì khi mất đi cũng
sẽ không cảm thấy đau. Nhưng chỉ đứng một bên xem đã khiến anh hâm
mộ muốn chết, huống chi cô đã hưởng qua mùi vị

Cô lẽ ra. . . . . . Cô lẽ ra nên càng hận đời mới đúng.

Nghe vậy, Như Nhân hơi cứng đờ, cố gắng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nói
thật, chuyện này không liên quan đến anh. Nhưng nếu anh thật sự muốn
biết, không sai, khi tôi học trung học bà ngoại đã qua đời, một mình tôi ở
nơi này, không lựa chọn về Bắc Bộ ở cùng ba mẹ là vì tôi thích ở một mình.
Tôi không thích những thành phố lớn, ở đó nhiều người tôi dễ bị cảm xúc
của người khác ảnh hưởng, cho nên ba mẹ tôi mới cho tôi chuyển đến nơi
đây, tôi cũng thích ở nơi này.”

Tin tức anh thám thính được là đúng, anh cũng thành công khơi dậy lửa
giận của cô, nhưng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm chén trà lài cô
pha cho anh đặt trên bàn kia.

“Đúng, đó là pha cho anh uống, anh có thể yên tâm uống nó, tôi không hạ
độc.”

Anh tin cô không hạ độc, anh chỉ không thể hiểu, vì sao cô sau khi bị cha
mẹ gần như vứt bỏ, còn có thể hồn nhiên như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.