LÃNG TỬ XINH ĐẸP - Trang 92

Anh bỗng nhiên nhớ ra cô gái này có thể đọc được cảm xúc của anh, chỉ
cần tiếp xúc cô có thể biết anh đang nghĩ gì.

Cô không muốn biết, cô rất sợ hãi.

“Này. . . . . . Đừng sợ. . . . . .” Còn chưa kịp suy nghĩ, anh đã mở miệng an
ủi cô, “Đừng sợ tôi. . . . . .”

Anh thả lỏng bản thân, thế không khó, anh đã từng được huấn luyện, biết rõ
nên làm thế nào để bản thân bình tĩnh lại.

Anh nghĩ đến ánh mặt trời, trời xanh, còn có bãi biển anh từng đến lúc còn
nhỏ mà cô chắc chắn không biết.

Thủy triều dâng lên rút xuống, bọt sóng trắng trào dâng trên bờ cát.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ về cô, nói nhỏ : “Đừng sợ tôi.”

Anh để tiếng sóng biển dịu dàng vang lên trong đầu, để bản thân chìm vào
biển lớn xanh thẳm. Anh để cô nhìn thấy bầy cá bơi trong biển, để cô nhìn
thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua mặt nước trong vắt, con cá quẫy nước,
tảng đá nhiều màu dưới đáy biển.

Anh nghe được tiếng cười của cậu bé trong lòng, cảm thấy cô ở trong lòng
anh đã hơi thả lỏng, anh biết cô cũng

“Không có gì phải sợ . . . . . .”

Anh dùng lòng bàn tay dịu dàng đặt nhẹ lên lồng ngực lạnh như băng của
cô.

“Bây giờ, thở đi.” Anh thì thầm dụ dỗ.” Cô có thể, chậm rãi hít vào, đúng,
chính là như vậy. . . . . .”

Anh tưởng tượng anh khám phá đại dương, chậm rãi, thật sâu, hít một hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.