Lãnh Dạ bỗng nhiên buông ra Bạch Tuyết, thân hình chợt lóe, quỷ mị
đến trước mặt Cung Hàn , không ai nhìn thấy anh ra tay lúc nào.
Một tiếng kêu đau đớn, xuất từ trong miệng Cung Hàn, Lãnh Dạ ngạo
mạn nhìn Cung Hàn, Cung Hàn thống khổ ôm bụng, khuôn mặt bắt đầu vặn
vẹo .
"Lãnh Dạ anh?" Bạch Tuyết bị dọa , người đàn ông này xuất thủ thật
nhanh, cô vừa rồi còn đang trong ngực anh, bị anh ôm, sao có thể chớp mắt
đã tới trước mặt Cung Hàn, hơn nữa Cung Hàn thống khổ ôm bụng, như
vậy nhất định là Lãnh Dạ đánh, thế nhưng cô vẫn nhìn hai người kia, Lãnh
Dạ là xuất thủ lúc nào?
Nàng một chút không nhìn được!
Tốc độ của Lãnh Dạ chẳng lẽ so với tốc độ ánh sáng còn nhanh hơn?
Một người đàn ông thật đáng sợ!
Cũng là một người đàn ông thật lợi hại.
Bạch Tuyết từng chút từng chút hiểu biết sự lợi hại của Lãnh Dạ , cô biết
người đàn ông này rất nguy hiểm , thế nhưng, cô vẫn như cũ cố chấp yêu
anh, anh vừa nói rất đúng, kỳ thực, lòng của cô thực sự là không tự chủ
được mà ở trên người của anh! Không thể không chế mà theo anh!
Lãnh dạ nhìn Cung Hàn, là do anh ra tay quá mạnh hay là do thực lực
của hắn còn quá non!
Cung Hàn trán toát ra mồ hôi, hắn biết mình gặp được đối thủ, cảm giác
của mình vẫn không có sai, hắn quả nhiên là dị năng người, không ngờ
nhân loại cũng có thể có khí lực lớn đến như vậy, một quyền kia cơ hồ
khiến hắn đứng không nổi!