"Không... Muốn... nhắc đến... người đó... Mẹ hận... người đó..." Bạch
Tuyết run rẩy nói.
Ngồi ở trên tuyết Bạch Tuyết, bỗng nhiên cảm giác cái bụng rất đau, đau
đớn từ sương sống truyền xuống bụng.
"Mẹ, mẹ mau đi tìm nơi sạch sẽ đi, chúng con sắp đi ra." Sói con số hai
bỗng nhiên nhận tín hiệu, không ngờ lại để cho bọn họ đi ra lúc này! Cũng
không nhìn xem bây giờ là hoàn cảnh nào! Là nới nào!
"Em trai, chuyện gì vậy?" Sói con số một lo lắng hỏi.
"Phía trên muốn chúng ra đi ra bây giờ." Sói con số hai lẫm lệ nói.
"Làm gì vậy? Bây giờ sao? Em nhìn xem tình trạng của mẹ thế này? Mẹ
còn có sức lực sinh chúng ta ra sao!" Sói con số một bất an nói.
"Có lầm hay không? Chúng ta ở trong bụng mẹ mới có ba tháng mà.
Người binhg thường cũng phải gần mười tháng, vì sao bây giờ chúng ta đã
đi ra ngoài?" Sói con thứ ba thở phì phì gầm nhẹ.
"Bây giờ không thích hợp, thế nhưng, đây là mệnh lệnh, chúng ta phải
phục tùng, nếu không sinh sai giờ sẽ có điềm xấu!" Sói con số hai bất đắc
dĩ nói.
"Mẹ làm sao bây giờ? Chúng con không thể sử dụng pháp lực, tình
huống bây giờ lại càng không thể sử dụng pháp lực!"
"Các con nói cái gì? Các con muốn ra sao?" Bạch Tuyết lăc lắc đầu, ép
buộc chính mình phải tỉnh táo.
"Mẹ, bọn con không thể ở lại trong bụng người, chúng con đã đến giờ,
phải đi ra ngoài ngay, mẹ mau đi tìm một chỗ, chúng con sắp đi ra ngoài!"
Sói con thứ ba đau lòng nói với Bạch Tuyết.