"Đại ca --" Bình Tĩnh lại gọi một tiếng, kỳ thực, nếu như không phải bởi
vì sự tình khẩn cấp, thì anh ta sẽ không đêm hôm khuya khoắt mà xuất hiện
ở đây! Ai cũng biết buổi tối là thời gian đi ngủ, nhất là Lãnh Dạ và Bạch
Tuyết đã tách ra lâu như vậy, nhất định hai người đang ân ái!
Đêm tới quấy rầy, anh ta thực sự là bất đắc dĩ!
"Không được, tôi phải đi xem." Bạch Tuyết mặc áo khoác lên, xuống lầu
nhìn xem.
"Chị dâu, đại ca có ở đây không?" Bình Tĩnh mỉm cười hỏi.
"Anh? Ở đây không có đại ca, chỉ có một tên quỷ, quỷ xấu xa!" Bạch
Tuyết thở phì phì nói.
"..." Tình huống này là sao? Bình Tĩnh không hiểu!
"Còn có, không nên gọi tôi là chị dâu, gọi tôi là Bạch Tuyết có biết hay
không." Bạch Tuyết liếc mắt mình anh một cái.
"Tuyết Nhi, em làm sao vậy?" Bình Tĩnh nhìn Bạch Tuyết, bỗng nhiên
cảm thấy rất xa lạ.
"Tôi rất tốt, trái lại là anh, tôi nhớ mình đã khóa chặt cửa, ngươi vào
bằng cách nào?"
Vẻ mặt Lãnh Dạ lạnh lùng đi xuống.
"Đại ca, tình huống này là sao?" Bình tĩnh tiến lên dò hỏi.
"Đã mang đến chưa?" Lãnh Dạ hỏi.
"Mang đến rồi." Bình Tĩnh lấy ra một cây nhân sâm.