"Khụ khụ, thật đúng là không ít!"
"Đó là đương nhiên rồi, mẹ là người rất đẹp, đến con cũng được đẹp
theo."
"Thiên Tầm, hôm nay ta mang bọn con đi công viên giải trí chơi nhé,
nhanh đi gọi mẹ con xuống đi."
"Thật vậy sao?" Thiên Tầm hưng phấn hỏi.
"Ừm, thực sự."
"Ui da, chú vạn tuế, con sẽ đi gọi mẹ rời giường." Thiên Tầm nhanh
chóng nhảy nhót lên lầu.
Lãnh Dạ ở dưới lầu còn có thể nghe thấy tiếng Thiên Tầm gọi Bạch
Tuyết, lắc lắc đầu, vội vàng đi theo.
"Mẹ, mẹ, mau rời giường ..." Thiên Tầm lung lay thân thể Bạch Tuyết,
dùng toàn lực muốn lay Bạch Tuyết tỉnh.
Lãnh Dạ khoanh tay trước ngực, dựa một bên nhìn hai mẹ con.
Bạch Tuyết nhíu mày, hơi mở mắt ra, khi thấy con gái cưỡi trên người
mình, cảm thấy bất đắc dĩ than thở: "Bảo bối à, con dậy sớm như thế làm
gì? Đêm qua mẹ không ngủ ngon, bây giờ vẫn buồn ngủ!" Bạch Tuyết mơ
mơ màng màng nói, hận không thể tiếp tục ngủ.
Thiên Tầm vui tươi hớn hở cười, kéo cánh tay Bạch Tuyết, lôi cô ra khỏi
chăn.
"Mẹ, hôm nay chúng ta đi công viên chơi, không thể đi quá muộn, nếu
không sẽ phải xếp hàng mua vé! Nhanh rời giường đi, nhanh rời giường
đi!" Thiên Tầm nỗ lực kêu Bạch Tuyết, hi vọng có thể gọi mẹ tỉnh dậy.