Cô lại ngồi xuống một chút, lại bị Lãnh Dạ xách đứng lên, càng điên
cuồng hôn môi.
Không thể bỏ cuộc, bằng không lập tức bị cường bạo rồi!
Lúc này, trong lòng bi ai bởi vì thất thân, đến lúc đó khóc tìm mộ phần
không được!
Mình làm chuyện tốt có phải quá sức rồi không?
Đành vậy, cô kiên trì, tiếp tục ngồi xuống, ai ngờ lại bị xách đứng lên.
“Không thích ở chỗ này?” Lãnh Dạ dừng lại, mê loạn hỏi.
“Hả?” Bạch Tuyết trừng mắt lớn không rõ nguyên do.
“Vậy đi lên giường.” Lãnh Dạ đẩy, Bạch Tuyết từ từ ngã xuống trên
giường lớn mềm mại.
“Hả —— tôi không phải là ý đó, tôi là . . . Tôi là muốn . . . . Nhặt quần
áo của tôi. . . .” Bạch Tuyết liếc mắt xem xét quần áo cách mình xa hơn, bi
ai nói ra.
Lãnh Dạ mặc dù là yêu, nhưng mà, chống cự cũng không ngừng được
hiệu lực phát tác của thuốc, lúc này đã muốn tiến vào không nghe được bất
cứ điều gì, mãnh liệt nhào tới trên người Bạch Tuyết, chăn đệm khách sạn
thật sự rất mềm mại, Bạch Tuyết bị đè vùi lấp vào trong, quần áo trên
người cô đã sớm không còn một mảnh. Da thịt trơn bóng lòa lộ ra bên
ngoài.
Lãnh Dạ hôn mãnh liệt. Anh hung hăng hút mỗi một chỗ da thịt của
Bạch Tuyết, mỗi một chỗ. Hơi thở đàn ông cũng theo đó mà đến. Hai tay
của anh cũng không nhàn rỗi, sờ qua mỗi một tấc da thịt của cô, sức lực tay
càng ngày càng mạnh.