“Cô gái nhỏ, anh muốn em, anh muốn em.” Lãnh Dạ nỉ non nói.
“Thật sự rất khó chịu sao?” Bạch Tuyết đau xót hỏi, thực ra không cần
hỏi cũng đã nhìn ra, người đàn ông lúc này chính là dã thú đang đói khát,
anh hiện tại khó chịu như vậy, đều là do cô làm hại anh.
Nhưng mà cô cũng là có lòng muốn giúp Điềm Điềm, cô không đành
lòng nhìn cô bé kia bị phá hủy như vậy.
Nhưng mà, cô cũng không muốn hy sinh chính mình.
Hai chân mạnh mẽ bị tách ra, đồng thời bị kéo ra hai bên, anh bắt đầu
trêu chọc cô, thân thể cô gái này anh rõ như lòng bàn tay, mặc dù hiện tại ý
thức mơ hồ, anh cũng biết phải làm như thế nào để làm cho cô động tình.
“Tổng giám đốc Sói, coi như là tôi bỏ thuốc anh, nhận được báo ứng đi!”
Bạch Tuyết ủy khuất nói a, cô làm sao cũng không có nghĩ đến chình mình
hạ dược người đàn ông này, lại tự mình giúp cho người đàn ông này hạ
hỏa! Sớm biết vậy sẽ không làm chuyện tốt!
Chẳng phải biết, mặc dù hôm nay Bạch Tuyết không bị hạ dược, bị Lang
Vương ăn sạch sẽ không thể tránh được.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới chuyện buổi tối này lại lâu như vậy, toàn
bộ sức lực trên người đều bị người đàn ông này làm bùng nổ không còn
một mảnh, khoảnh khắc người đàn ông này tiến vào cơ thể cô, luôn hung
hăng vận động, liên tục mấy giờ, nhưng mà, hết lần này tới lần khác người
đàn ông này vẫn không chịu buông tha cô! Lãnh Dạ lúc đầu thú dục rất
mạnh mẽ, hiện tại bị hạ dược, đương nhiên là mạnh hơn nữa.
Cuối cùng, nửa thân dưới đau đớn làm cho cô khóc cầu xin anh dừng lại,
cầu anh nhẹ chút, cầu anh chậm chút, nhưng mà đều phí công vô ích! Cuối
cùng cũng hôn mê.