"Không có việc gì, em đang phải đi làm, tan việc em về chỗ cha, anh
không cần lo lắng cho em." Bạch Tuyết bắt đầu mặc quần áo rời giường.
"Khụ khụ, còn có một việc, hôm nay anh có một người bà con xa sẽ đến,
chỗ này của cậu ta có chút thiểu năng trí tuệ, cho nên làm phiền em chiếu
cố một chút được không?" Lang Vương chỉ thái dương của mình, ý là
người bà con xa của anh có vấn đề!
Kỳ thật, Bạch Hồ mới tới nhân gian, đối với chuyện nơi đây đều rất lạ
lẫm, cùng Bạch Tuyết tiếp xúc, nói không chừng sẽ lộ tẩy, cho nên Lang
Vương mới nói như vậy.
"Thế nhưng, em phải đi làm! Nếu không để cho cha em chiếu cố, hiện tại
ba đã thay đổi tốt rồi." Bạch Tuyết khó khăn nói.
"Không làm phiền ba em, vẫn là em mang cậu ta theo đi, cậu ta không
thích ở cùng người lớn tuổi, cậu ta thích ở cùng con gái nên sẽ an tĩnh hơn
nhiều."
"Con gái sao? Anh ta không phải sắc nam chứ?" Bạch Tuyết lo lắng nói.
"Điểm này em hoàn toàn yên tâm, anh làm sao lại để người phụ nữ của
anh bị sắc nam nhìn chằm chằm." Lang Vương nghiêm túc nói.
"Em phải đi làm thì làm sao được?" Bạch Tuyết khó khăn nói.
"Anh đã cùng Đoan tổng nói rõ, hôm nay em có thể mang theo bà con xa
của anh đi làm, tuy nơi này thân thích của anh có vấn đề, nhưng tuyệt đối là
người an tĩnh, sẽ không quấy rối, sẽ không thêm bất cứ phiền phức gì!"
"Anh đã nói với Đoan tổng sao?" Bạch Tuyết giật mình hỏi.
"Đúng vậy, bọn anh là người hợp tác đồng, chút mặt mũi này vẫn sẽ cho
anh." Lang Vương cười cười nói.