LANG VƯƠNG TỔNG GIÁM ĐỐC VỢ YÊU ĐƯỢC CƯNG MÀ HOẢNG - Trang 1799

Cắn môi, đi tới.

Chờ Lang Vương đi qua, bọn nhỏ đều ghé vào cây khô héo khóc lớn.

“Mẫu thân... Chúng con trở về rồi...” Niệm Niệm khóc ra nước mắt.

Thiên Tầm thương tâm đã nói không ra lời!

Ức Ức quỳ gối ở chỗ rễ cây yên lặng rơi lệ.

Lang Vương đi đến bên người Ức Ức, quỳ trên mặt đất.

“Thụ mẹ, tôi đã đem bọn nhỏ về.” Lang Vương nói xong, đập đầu.

“Cha...” Ức Ức thương tâm hô gọi Lang Vương.

“Thụ mẹ... Tôi đã mang bọn nhỏ về...” Lang Vương tiếp tục đập đầu,

một mực cúi đầu, nước mắt lại chảy ra.

“Cha, đây không phải ngài sai.” Ức Ức khóc nói.

“Thụ mẹ... Tạ ơn ngài... Tạ ơn ngài... Bồi dưỡng đám nhỏ tốt như vậy ...

Tôi mang chúng đến nhìn ngài, ngài nhìn thấy không? Bọn họ đều rất tốt,
tôi nhất định sẽ chiếu cố bọn chúng thật tốt, bằng tính mạng của tôi... Ngài
yên tâm đi...” Lang Vương khóc nói, trên trán mang theo rất nhiều bùn đất,
còn có vết máu, thì ra vừa rồi Lang Vương dập đầu, cố ý đập vào khối đá!

Trong lòng của anhy náy, tuy không phải anh trực tiếp giết Thụ mẹ,

nhưng mà mẫu thân anh làm chuyện sai, anh vẫn không cách nào tha thứ
chính mình!

Ngay lúc Lang Vương nói xong, cây khô lúc đầu đứng thẳng lập tức biến

mất không thấy, Thiên Tầm nằm trên đất, Niệm Niệm ôm thân cây cũng
không thấy rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.