"Khốn khiếp, anh lại muốn làm gì? Tuyết nhi, không cho phép cậu đi,
nếu không tuyệt giao với cậu." Khang Giai gầm thét.
"Hai người cũng không phải đứa trẻ, trong lòng nghĩ như thế nào? Mình
cũng không muốn kẹp ở giữa hai người, đến chuyện của mình cũng đủ
quan tâm rồi!" Bạch Tuyết nói ra.
"Chị dâu, cô gái này, chắc chắn tôi phải có được. Tôi nghĩ như vậy."
Đoan Mộc gọn gàng dứt khoát nói.
"Anh? Tôi là người không phải thứ gì, anh muốn liền muốn sao?" Khang
Giai gầm thét.
"Cô gái, tôi cảnh cáo em, là em trêu chọc tôi trước, mặc dù là lần lần đầu
tiên của em, nhưng em cưỡng ép tôi rồi!" Đoan Mộc ủy khuất nói.
"Anh?" Khang Giai xấu hổ, gương mặt đỏ bừng.
Bạch Tuyết cũng không nghĩ tới Đoan Mộc sẽ nói như vậy, nhất là còn
trông để ý tới cô mà nói ra như vậy, xem ra Đoan Mộc thật sự không coi cô
là người ngoài, tư ẩn như thế mà nói hết ra, có lẽ là anh ta nghiêm túc với
Khang Giai.
Giống như Lãnh Dạ, tuy có rất nhiều phụ nữ thích, mà những người phụ
nữ kia cũng đều rất ưu tú. Nhưng anh cũng không thích, liền ưa thích cô gái
ngốc như cô.
Tình yêu thật sự là rất kỳ diệu.
Nên đến thời điểm, đuổi cũng đuổi không đi.
"Tôi nói sai sao? Ngày đó cũng em cưỡi rôi, không chịu buông tha tôi.
Em phải phụ trách với tôi." Đoan Mộc làm bộ đáng thương nói ra.