LANG VƯƠNG TỔNG GIÁM ĐỐC VỢ YÊU ĐƯỢC CƯNG MÀ HOẢNG - Trang 2733

Lúc này, Lãnh Dạ cũng giống như ba cô vậy, không cho cô có cơ hội cự

tuyệt, không cho cô có cơ hội nói chuyện, liền lái xe rời đi.

Một hàng nước mắt theo gương mặt rơi xuống, chảy đến trong miệng,

mặn mặn, chát chát.Cắn cắn môi, dùng sức lau nước mắt một chút, xoay
người đi vào trong nhà. Lúc trước khi ba cô rời đi, cô không có gì cả,
không có người thân yêu. Hôm nay Lãnh Dạ đi, cô còn có đứa bé, bọn nhỏ
yêu cô, còn có ba cũng yêu cô.

Trước kia ba vì tiền mà hy sinh cô! Sau lại cô cho rằng cô hy sinh là

đáng giá, bởi vì Lãnh Dạ yêu cô, yêu rất sâu đậm. Vậy mà, lúc này cô nên
giải thích thế nào đây, cô không có làm việc gì sai, không có nói sai lời,
không hề có lỗi với anh, tại sao anh lại muốn tức giận? Tại sao không muốn
nhìn thấy cô? Tại sao lại đối xử lạnh lùng với cô như vậy?

Anh đã thay đổi!

Quay lại trong nhà, cố gắng nặn ra một nụ cười, Thiên Tầm nhào tới ôm

lấy Bạch Tuyết.

"Mẹ, ông ngoại tốt lắm, sáng sớm hôm nay sau khi đứng lên được, cùng

tụi con chơi trốn tìm rồi đó." Thiên Tầm vui vẻ nói.

Bạch Tuyết yên tâm, đi tới ban công, thấy ba đang cầm bình nước tưới

hoa.

"Ba?" Bạch Tuyết kêu một tiếng thật thấp, âm thanh không dám quá lớn,

lo lắng hù dọa ông.

Ánh nắng chiếu vào tầng tiếp theo của sương mù. Ông xoay người, tất cả

đều đã không còn rõ ràng như lúc ban đầu. Bóng lưng của ông thực sự rất
yếu ớt và bất lực, hơi thở tịch mịch vây quanh ông. Toàn thân không hề có
chút hi vọng? Ngay cả mình cũng nhìn không rõ... bề ngoài ông cường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.