Bạch Tuyết cắn răng một cái, cô nhất định phải nói chuyện với anh, cô
chịu không nổi rùng mình như vậy, quá khó chịu.
“Nói đi.” Lang Vương chậm rãi nâng nâng đầu, tay tùy ý khép lại văn
kiện vừa mới phê duyệt, thân mình dựa về phía sau, chân dài vắt lên nhau,
ánh mắt thâm thúy khóa trụ khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tuyết.
Cô vợ nhỏ muốn nói chuyện với anh về điều gì?
Dẫn theo người đàn ông này tới, muốn ngả bài với anh?
Hay là muốn nói bye bye với anh?
Mặc kệ điều Bạch Tuyết nói là loại khả năng nào, Lang Vương đều khó
chịu.
Cô vợ nhỏ có chút khẩn trương, cũng là, mang theo mối tình đầu hoặc là
thân mật tới đàm phán với anh, hẳn là loại biểu tình này!
Nhìn Bạch Tuyết nhấp đôi môi và đường cong khuôn mặt căng chặt, con
ngươi Lang Vương trầm xuống.
Lãnh Dạ kêu thư ký đi phacà phê, Bạch Tuyết và Long Chu thì ngồi
xuống một bên sô pha.
Nghĩ đến việc Long Chu còn ở trước mặt, Bạch Tuyết muốn nói như thế
nào, nhìn thấy chồng đáng giận là không tính toán nhượng bộ, cũng không
tính toán muốn nói cái gì? Liền lạnh lùng nhìn cô như vậy, giống như cô
làm sai chuyện lớn, chờ bị anh định tội vậy.
Không được ——
Dựa vào cái gì chứ.
Cô không có làm sai chuyện gì hết, là anh vô cớ gây rối.