Một cảm giác thật đáng sợ.
Một loại tình cảm thực phức tạp.
“Anh và em đều có chung một loại cảm giác, đều thích đứa nhỏ này,
cũng muốn để nó ở lại bên cạnh mình.”
“Dạ, đứa nhỏ này thật là do anh và Đan Đan sinh sao? tính cách Đản Nhi
và Ức Ức có nhiều điểm tương tự, anh không cảm thấy Đản Nhi giống như
là con em?” Bạch Tuyết bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ.
Làm sao Đản Nhi có thể là cô sinh ra!
Chỉ là, Bạch Tuyết lại có loại cảm giác này.
Lang Vương không tức giận, anh cũng hoài nghi vì cái gì Đản Nhi lại có
thể ở trong bụng Đan Đan suốt 500 năm mới sinh ra?
Quá không thể tưởng tượng!
Tuy rằng trong ba tháng Bạch Tuyết đã sinh ra các con cũng thực thái
quá, nếu người phụ nữ kia 500 năm mới sinh ra một đứa con, có phải làm
người rất hoài nghi hay không?
Đản Nhi là con anh, anh tin tưởng.
Nhưng mà, anh không tin Đản Nhi là mẹ, trong đó nhất định có quỷ.
Vì thế, tâm sinh một kế.
Đoan Mộc mang theo ba đứa bé đã tới dưới lầ rồi u, Thiên Tầm cũng đưa
Đóa Đóa theo đến, nói là không nỡ bỏ Đóa Đóa. Tiểu Long Nữ đã thông
suốt, nếu lúc này không thể biến trở về lại, liền dứt khoát làm một con heo
tốt trước đi, chết tử tế không bằng lại sống sót.