“Thật tốt quá!”
Làm sao Lang Vương nhẫn tâm để cô vợ nhỏ rơi nước mắt vì anh, khổ
sở vì anh.
Buổi sáng hôm nay nhìn thấy đôi mắt cô vợ nhỏ sưng đỏ, anh đau lòng
muốn chết!
Cho nên anh liền……
Nghe thấy Lang Vương nói như vậy, Bạch Tuyết cao hứng mà mặt mày
phấn khởi.
Nhân cơ hội này, Đoan Mộc đi tới, mở miệng hỏi. “Đây rốt cuộc là
chuyện như thế nào?! Người nào thuộc cấp trên đã làm chuyện này?!”
Nếu như không phải người của cấp trên, không khả năng Lãnh Dạ được
ra ngoài!
“Là một người bạn cũ đã ra mặt nộp tiền bảo lãnh tôi.” Lang Vương trầm
thấp mà trả lời, tuy rằng trên mặt nhàn nhạt, chỉ là trong mắt lại toát ra một
tia vui mừng. “Anh ta tự mình gọi điện thoại tới, muốn thả người. Anh ta
nói, anh ta tin tôi!”
Lúc Bạch Tuyết tận mắt nhìn thấy người đàn ông nhà mình nhắc tới một
câu “Anh ta tin tôi”, ánh mắt liền thay đổi. Bởi vì ánh mắt vui sướng mà
bộc phát ra cực hạn, làm tâm cô bị nặng nề mà va chạm một chút, đâm cô
có chút đau. Cũng là loại đau đớn này, cô càng thêm thanh tỉnh.
Đã xảy ra chuyện như vậy, thật ra cô là nguyên nhân lớn nhất, nếu cô bất
hòa cãi nhau với Lang Vương, làm sao mẹ Đản Nhi sẽ có cơ hội thừa nước
đục thả câu, làm sao Lang Vương lại bị tố cáo giết người!