nha.” Niệm Niệm cười ha hả nói xong cũng nằm xuống, xoay người nhắm
mắt, đều ngoan ngoãn xoay mặt qua, biểu hiện cực kỳ phong độ.
Đóa Đóa bị cảm động, lúc này cô là người, có cảm xúc của mình, có hỉ
nộ ái ố (vui buồn yêu khổ) của mình, trước kia làm heo, lúc thương tâm có
thể rơi nước mắt, nhưng mà lúc vui vẻ lại sẽ không cười, mặc kệ cô nỗ lực
như thế nào thì cảm giác vĩnh viễn đều chỉ là một vẻ mặt, cô cũng không
dám cười, bởi vì cười liền lộ ra hàm răng đáng sợ, rất khó xem!
Hiện giờ cô có thể tùy ý biểu hiện hỉ nộ ai nhạc của mình, làm người thật
sự rất tốt, có thể khóc, có thể cười, có thể giận, có thể cảm động……
Đây là ba đứa bé tốt bụng, cô quá cảm động.
Ngoan ngoãn dựa theo ý tứ của Thiên Tầm, mặc quần áo vào, bất quá
không thể không bội phục ánh mắt tiểu gia hỏa rất tốt, nếu là trước đây,
Đóa Đóa sẽ không mặc như vậy, nhưng mà hiện tại cô rất thích loại phong
cách tươi mát này. Dù sao cũng là bọn nhỏ, ánh mắt độc đáo, Thiên Tầm vì
cô mà lấy tới một bộ váy cổ tròn công chúa màu hồng nhạt, mặc vào cảm
giác như là vừa mới đi ra từ trường nữ sinh, rất thanh thuần rất thoát tục.
Cô vừa lòng xoay một vòng tròn ở trước mặt Thiên Tầm, “Thế nào, có
được không?”
“Siêu đẹp nha, Ức Ức, Niệm Niệm hai người có thể quay đầu lại, nhìn
xem đẹp hay không đẹp?” Thiên Tầm rất vui vẻ hô.
Ức Ức mặc áo ngủ ngồi dậy, Niệm Niệm cũng ngồi dậy, hai tiểu gia hỏa
đều rất tâng bốc, cùng nhìn về phía Đóa Đóa, ánh mắt hai người đều không
thể che dấu khiếp sợ, trước mắt sáng ngời, hiệu quả thật đúng là đã đạt tới,
quả thực thay đổi một loại phong cách. Nhớ rõ trước kia quần áo dì mùi
khai mặc đều thích lộ rốn, còn thích lộ ra bình sữa lớn. Nhưng bây giờ thật
tốt, chỗ nên che lại đều được che lại.