Bạch Lan và Bạch Tuyết đồng thời coi trọng một bộ đồ ngủ, hai người
đều đưa tay ra lấy, nhìn thấy đưa tay qua, hai người đều ngẩng đầu, nhìn về
phía đó, Bạch Lan há hốc mồm, không ngờ mấy ngày không thấy Bạch
Tuyết lại xinh đẹp như vậy !
Trong lòng rất đố kị!
Bất quá cô ta coi như thông minh, trước kiểm tra bốn phía, phát hiện chỉ
có Bạch Tuyết một người tới, thế là trong lòng yên tâm, chỉ cần Lãnh Dạ
không ở cùng, tính cách của Bạch Tuyết cô hiểu, nhát gan sợ phiền phức,
chỉ cần hù dọa liền khóc.
Thế là.
"Là chị?"
"Lan Lan?"
Bạch Tuyết giật mình hô, cô không ngờ ở trong này sẽ đụng phải Bạch
Lan, nơi này đắt như vậy không ngờ nó cũng đến, cha thực sự là yêu
thương em gái, cư nhiên cho nó nhiều tiền như vậy tới nơi này mua quần
áo, hơn nữa còn là áo ngủ, Bạch Tuyết cho rằng đi ngủ mặc quần áo đắt rất
xa xỉ!
"Thực sự là đúng dịp, hai chúng ta cư nhiên lại coi trọng cùng một bộ
đồ!" Bạch Lan chanh chua nói.
"Lan Lan, em thích thì cứ lấy, chị không sao cả, chính là tùy tiện dạo qua
thôi." Bạch Tuyết không muốn sinh sự, đây đã là từ hồi bé cô đã tập thành
thói quen, gặp được Bạch Lan thì có thể cho qua liền cho qua.
Thế nhưng, xưa đâu bằng nay, Bạch Tuyết nghĩ nhường nhịn, thế nhưng
trong bụng sói con cũng sẽ không nhượng , lúc này sói ba không ở bên
người sói mẹ, bọn họ có thể sử dụng pháp lực.