Bạch Tuyết tức giận nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, người này rất khôn khéo,
nhất định ở ttrong canh có gì đó có hại đối với phụ nữ có thai!
Anh thật là ác độc!
Lãnh Dạ thấy Bạch Tuyết như vậy, con ngươi lóe lóe, khẽ nhíu mày, đây
là triệu chứng khi cô mang thai sao? Quá khác thường!
"Vì sao không uống?" Lãnh Dạ hỏi.
"Không muốn uống! Em mệt mỏi, buồn ngủ." Bạch Tuyết dứt khoát cự
tuyệt, kéo chăn đắp lên, cô tuyệt đối sẽ không uống.
Lãnh Dạ nắm chăn trên người Bạch Tuyết, đem chăn bỏ ra.
"Ngồi dậy, uống canh, tốt cho thân thể!" Lãnh Dạ đặc biệt hầm canh tổ
yến cho cô, để cô bồi bổ, cô lại có thể không uống, anh làm sao cho phép.
"Em sẽ không uống!"Ý chí Bạch Tuyết kiên quyết.
Lãnh Dạ đưa tay kéo Bạch Tuyết lên, Bạch Tuyết sợ tới mức một tay
chống ở trên giường, một tay theo bản năng che bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn
sợ đến trắng bệch, sức lực của cô không có bằng anh, ngộ nhỡ anh ép buộc
cô uống xong làm sao bây giờ?
Bạch Tuyết gấp đến độ muốn khóc!
Lãnh Dạ nhìn thấy tay Bạch Tuyết ôm lấy bụng, lông mày nhăn lại.
"Làm sao vậy?" Anh ngồi xuống, kéo Bạch Tuyết vào trong lòng, sau đó
bàn tay sờ lên bụng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết mới phát hiện quá lộ liễu, không thể để anh phát hiện.