LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 127

Khí lực cạn kiệt, hai tay Mạch Quai cơ hồ đã mềm nhũn, rời khỏi cổ

Dương Đình Phong, cơ thể bất lực liền ngã ra sau, Dương Đình Phong vừa
kịp đưa tay giữ lấy thắt lưng Mạch Quai, kéo hắn vào lồng ngực, nhẹ nhàng
đặt hắn nằm xuống giường, dùng gối kê lấy đầu hắn.

- Mệt không? - Dương Đình Phong gỡ ra mái tóc ướt đẫm dính trên

trán Mạch Quai, điều chỉnh lại hô hấp, trầm giọng hỏi.

Không có tiếng đáp lại, chỉ có hơi thở đều đặn ở bên tai, Dương Đình

Phong thở dài, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên ngũ quan Mạch Quai, vuốt
ve từ mí mắt, sống mũi đến đôi môi của hắn. Hai mắt Mạch Quai nhắm
chặt, miệng mấp máy như đang nói gì đó, Dương Đình Phong ghé tai qua,
lời nói của hắn không được rõ ràng.

- Bà ngoại...

Dương Đình Phong khẽ cười, đôi môi hôn nhẹ lên trán Mạch Quai, nụ

hôn sau đó di chuyển xuống sống mũi, cằm hắn. Ngứa ngáy lan khắp
gương mặt, Mạch Quai theo bản năng nheo chặt mày, hé mắt mở ra, trước
mắt mờ ảo gương mặt của Dương Đình Phong, tay hắn vươn lên chạm lên
mặt y, ngẩng đầu hôn lên bờ môi y, đầu lưỡi tinh tế quét qua đầu lưỡi
Dương Đình Phong.

Rời khỏi môi Mạch Quai, Dương Đình Phong nằm xuống, lấy chăn

đắp cho cả hai, gác tay ra sau đầu hắn, ôm hắn vào ngực, bàn tay vỗ nhẹ
đầu hắn, ôn nhu nói.

- Ngủ ngon.

Mạch Quai không trả lời, mệt mỏi chôn đầu vào hõm cổ Dương Đình

Phong, chậm rãi đóng mắt lại. Thẳng cho đến sáng ngày hôm sau, Mạch
Quai ở trên giường đã rời khỏi lồng ngực Dương Đình Phong, tấm chăn
ngoài ý muốn nằm trên sàn nhà, hai chân hắn gác lên chân Dương Đình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.