LẠNH LÙNG HAY ÔN NHU (ĐAM TỨ TUYỆT) - Trang 173

tự trấn an bản thân, hít thở sâu một hơi, ổn định lại tâm tình.

- Mạch Quai. - Vừa lúc Hứa Tinh từ phía sau chạy tới, Mạch Quai vui

như Tết nở nụ cười, ôn nhu xoa đầu thiếu niên.

- Tiểu Tinh, sao hôm nay cậu tới trễ vậy? - Tầm mắt lập tức bắt gặp

Dương Đình Phong ở cổng trường bước vào, Mạch Quai sốt ruột nuốt nước
miếng, nhanh chóng lôi cánh tay Hứa Tinh kéo vào lớp, bộ dạng cực kì
khẩn trương.

Hứa Tinh không phải không có phát hiện ra bộ dạng kì kì quái quái

của Mạch Quai, hai mắt chăm chăm nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, hiếu
kì hỏi.

- Cậu làm sao vậy? - Lại quay ra sau phát hiện Dương Đình Phong

đang lạnh lùng bước qua, liền nhỏ giọng nói.

- Cậu đang trốn tránh Dương Đình Phong? Ngô... - Không ngờ chỉ vừa

nói một câu, miệng lập tức bị Mạch Quai chụp lấy, thiếu niên mở to hai mắt
nhìn hắn, trong đầu tràn ngập nghi vấn.

- Suỵt, cậu khẽ thôi. Mình... mình đâu có trốn cậu ta chứ? - Mạch Quai

luống cuống hạ tay xuống, trộm nhìn sang Dương Đình Phong đang an tĩnh
ngồi đọc sách ở góc lớp, mím chặt môi dưới.

- Vào tiết rồi, chúng ta về chỗ đi.

- Hảo. - Hứa Tinh không có ý định tò mò chuyện của đối phương nữa,

nhẹ nhàng gật đầu, khép nép đi tới chỗ ngồi của mình.

Suốt buổi học, Mạch Quai ngồi trong lớp không hề chú tâm đến bài

giảng của thầy giáo, tay chống lên cằm, tay thì xoay bút, mà hai mắt cứ dán
lên tấm lưng rộng lớn của Dương Đình Phong, nhìn không chớp mắt, đầu
óc lại quay cuồng đủ loại suy nghĩ không định hình được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.