LÃO GIÀ MÊ ĐỌC TRUYỆN TÌNH - Trang 111

Nó còn lớn hơn là ông dự đoán khi nhìn thấy nó lần đầu tiên. Mặc dù

gầy đi, đó vẫn là một con thú tuyệt vời. Một cái đẹp, một kiệt tác không thể
làm lại được, ngay cả trong tưởng tượng.

Ông già vuốt ve nó, quên hẳn đi cơn đau ở cái chân bị thương. Ông khóc

vì xấu hổ, cảm thấy mình xấu xa, hèn hạ. Dù sao đi nữa, ông không phải là
kẻ chiến thắng trong trận đấu này.

Mắt nhoà đi vì nước mắt và nước mưa, ông đẩy xác con báo ra bờ sông.

Dòng sông sẽ mang nó vào trong rừng sâu, tới những nơi chưa từng bị ô uế
bởi người da trắng, tới những hợp lưu của rừng Amazon, tới những cái
ghềnh nước chẩy xiết. Ở đó những tảng đá sắc như dao, sẽ làm nhiệm vụ xé
tan nó ra, để nó vĩnh viễn nằm ngoài tầm tay của những kẻ tệ hại khốn khổ.

Ông tức giận vứt khẩu súng xuống sông, và nhìn nó chìm xuống đáy

không một chút vinh quang. Con thú bằng sắt tệ hại đáng phỉ nhổ nhất trong
tất cả những gì thế giới đã làm ra.

Antonio José Bolivar gỡ hàm răng giả, gói nó vào khăn mùi-xoa. Ông

không ngừng nguyền rủa thằng Mỹ, kẻ gây ra cái bi kịch này, rồi nguyền
rủa xã trưởng, những người tìm vàng, tất cả những kẻ đang làm nhơ bẩn sự
trong trắng của rừng Amazon. Ông chặt một cành cây to làm gậy, và chống
gậy đi về phía làng El Idilio, về căn nhà của mình, về với những cuốn tiểu
thuyết. Những cuốn tiểu thuyết nói về tình yêu với những từ ngữ tuyệt đẹp,
để đôi khi ông có thể quên đi sự dã man của con người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.