Clêan: - Thật điên tiết!
La Flet: - Khoan.
"Thêm một cây đàn tì chế tạo ở Bôlônhơ (1) , còn đủ dây dợ, hay cũng
gần đủ. "Thêm một bộ đồ chơi bi - bỏ - lỗ (2) và một bàn cờ ô, với một bộ
đồ chơi trò ngỗng (3) cải tiến của người Hy- lạp, rất tiện để qua thì giờ khi
người ta rảnh rỗi."Thêm một bộ da rắn thằn lằn, dài ba piê rưỡi (4) , nhồi cỏ
khô, đồ chơi tân kỳ, để treo trần lát gỗ của buồng ngủ cho vui mắt.
"Tất cả các thứ kể trên đây, trị giá thẳng thắn hơn bốn nghìn năm trăm
livrơ, và hạ giá là một nghìn êquy, do sự biết điều của người cho vay."
Clêan: - Cho thần ôn dịch bóp chết tươi cả nó lẫn sự biết điều của nó, cái
thằng bất nhân, cái quân đao phủ! Có đời thuở nhà ai mà bóp hầu bóp cổ
đến thế bao giờ? Món tiền lãi nó đòi khủng khiếp thế kia mà nó còn chửa
hài lòng hay sao, lại còn muốn bắt ta phải lấy ba nghìn quan đồ đồng nát,
nó nhặt nhạnh ở đâu về chả biết? Tất cả những thứ đó, rồi bán đi chẳng
được lấy hai trăm êquy (1) ; vậy mà người ta cứ phải đành thuận theo ý nó,
vì nó có cái thế bắt ta, cái gì cũng phải chấp nhận, và cái thằng đại gian ác
đó nó kề mũi dao vào cổ mà bắt chẹt ta.
La Flet: - Thưa cậu, xin cậu bỏ quá đi cho, tôi thấy cậu đương làm vào
đúng cái con đường phiêu lưu mà Panuyêcgiơ (1) noi theo để tự phá sản, là
vay non vay già, mua đắt bán rẻ, và bóc ngắn cắn dài (2) .
Clêan: - Mày bảo tao làm thế nào được? Đấy, cái tình cảnh khốn đốn của
bọn trẻ, do thói keo kiệt đáng nguyền rủa của những người làm bố gây nên;
ấy thế rồi người ta còn lấy làm ngạc nhiên thấy những thằng con ước mong
cho bố chết đi!
La Flet: - Phải công nhận rằng ông bố cậu bần tiện đến nước làm cho
người trầm tĩnh nhất thế gian cũng phải nổi xung lên. Ơn chúa, tôi không
có những xu hướng đưa đến giá treo cổ(3) ; và sống giữa bọn đồng nghiệp
mà mắt tôi trông thấy dính líu vào vô số trò thậm thụt, tôi vẫn khéo thoái
thác và gỡ mình một cách khôn ngoan ra khỏi tất cả các món chơi như có
hơi phảng phất mùi dây thòng lọng (1) ; vậy mà, thú thật với cậu; thấy
những cung cách của ông cụ nhà ta, tôi chỉ ngứa ngáy muốn ăn cắp của cụ
một mẻ; và có lẽ tôi cho rằng, ăn cắp được của cụ là làm được một việc