LÃO HÀ TIỆN - Trang 67

ARPAGÔNG: - Vậy, cho đóng ngựa vào xe đi. Cô nương, xin cô thứ lỗi
cho, nếu tôi đã thiếu sót không nghĩ đến chuyện mời cô dùng đồ nước điểm
tâm đã rồi hãy đi.
CLÊAN: - Thưa cha, con đã lo liệu cả rồi, con có cho đi kiếm hộ cha và
đã cho đem về đây vài mâm cam Tàu, chanh ngọt và mứt kẹo.
ARPAGÔNG: (Nói nhỏ với Vale) - Vale!
Vale: (Nói với Arpagông) - Cậu ấy loạn trí mất rồi.
CLÊAN: - Thưa cha, hay cha thấy còn ít quá ạ? Xin cô rộng lòng lượng
thứ cho.
MARIAN: - Bày vẽ làm gì, không cần thiết.
CLÊAN: - Cô có bao giờ thấy một cái mặt kim cương sáng hơn cái mà
cha tôi đương đeo ở ngón tay kia không thưa cô?
MARIAN: - Quả thật là sáng lắm ạ.
CLÊAN: (Tháo nhẫn kim cương ở tây bố vàđưa cho Marian) - Cô phải
xem gần vào mới được.
MARIAN: - Đẹp lắm, cố nhiên rồi, và lấp lánh muôn ngàn tia lửa.
CLÊAN: (Đứng chặn ngang trước mặt Marian vì thấy cô định đưa trả
lại
) - Không. Thưa cô, nó được vào tay tuyệt mỹ, chẳng nên rời. Đó là món
tặng phẩm của cha tôi gửi cô.
ARPAGÔNG: - Ta?
CLÊAN: - Có phải không nhỉ, thưa cha, là cha muốn cô giữ lấy vì tình
yêu quý cha?
ARPAGÔNG: (Nói nhỏ với con trai) - Thế nào?
CLÊAN: - Còn thế nào gì nữa! (Nói với Marian) - Cha tôi ra hiệu bảo tôi
phải nài cô thu nhận cho.
MARIAN: - Tôi không muốn...
CLÊAN: - Ai lại thế? Cha tôi nhất định không nhận trả lại đâu.
ARPAGÔNG: (Nói riêng) - Thật điên ruột!
MARIAN: - Như thế chả hóa ra...
CLÊAN: (Vẫn ngăn cản Marian trả lại chiếc nhẫn) - Đừng mà, tôi đã
nói, làm như thế cha tôi mếch lòng đấy.
MARIAN: - Xin làm ơn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.